Thân Phận Nữ Hầu, Công Lược Nam Phụ

Chương 22: Mọi chuyện đã kết thúc



Không gian mở ra, chúng tôi đã xuất hiện ở trước bệnh viện. Thật may bây giờ là ban đêm không có ai ra vào. Nếu có người nhìn thấy thì tôi sợ họ sẽ nghĩ chúng tôi là người ngoài hành tinh quá.

Tôi để Nhã Lý đỡ Lâm Phong còn mình chạy vào bên trong gọi bác sĩ. Rất nhanh một đội bác sĩ cùng y tá mang cả hai người đàn ông vào trong phòng cấp cứu.

Tôi lo lắng đứng ngồi không yên đi lại ở ngoài phòng cấp cứu. Nhã Lý được bác sĩ đưa đi xử lý vết thương. Leo nhìn tôi đến hoa mắt chóng mặt cậu ta nói:

- Hazz kí chủ cô ngồi xuống đi được không đừng có đi đi lại lại làm gì nữa.

Sau một lúc Nhã Lý quay lại một bên chân được băng bó bước đi tập tễnh.

- Hai người bọn họ sao rồi?

Tôi nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đóng yên lắc đầu nói:

- Tôi không biết.

Lúc tôi cảm giác hoa mắt chóng mặt, sau một lúc hai mắt tối sầm rồi ngất đi. Nhã Lý và Leo cùng đồng thanh gọi lớn:

- Vân Nhi cô sao vậy?

- Kí chủ cô mau tỉnh lại đi?

Tôi được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ nói tôi bị suy nhược cơ thể. Cũng phải thôi vì buổi sáng tôi chỉ mới ăn một tô bún bò thì bị bắt cóc. Bị bỏ đói hơn một ngày cộng thêm đỡ Lâm Phong không ngất đi mới lạ.

Lúc cô tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau. Cô từ từ mở mắt nhìn lên trần nhà trắng xoá của bệnh viện. Leo ở cạnh tôi vui mừng khi thấy tôi tỉnh:

- Ký chủ cô tỉnh rồi.

Tôi nhìn Leo khẽ cười, lúc sau mới nhớ ra chuyện của Lâm Phong tôi ngồi dậy hỏi Leo:

- Tình hình của Lâm Phong sao rồi?

Leo mỉm cười nhìn cô trấn an:

- Cô đừng quá lo lắng, anh ta đã qua cơn nguy kịch. Nhát dao đó chỉ một chút nữa là đâm vào tim của anh ta. Hiện tại anh ta đang ở trong phòng hồi sức.

Khuôn mặt tôi rạng rỡ, trong lòng vui sướng. Lúc này hệ thống trong không gian xuất hiện nói:

- Chúc mừng ký chủ cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ cô có thể thoát khỏi đây và trở về.

Tôi vẫn còn chuyện phải làm nên nói với hệ thống:

- Khoan đã tôi muốn nhìn thấy Lâm Phong tỉnh lại đã.

Hệ thống chấp nhận yêu cầu của tôi rồi biến mất. Lúc này ngoài cửa phòng dì Lý bước vào. Đôi mắt bà ngấn lệ nhìn cô:

- Vân Nhi con tỉnh rồi, con làm ta lo lắng lắm đấy có biết không hả.

Tôi mỉm cười nhìn bà ấy:

- Con xin lỗi vì đã để dì lo lắng như vậy.

Tôi muốn đi xem tình hình của Lâm Phong nhưng dì cản tôi lại nói tôi còn chưa khoẻ cứ nghỉ ngơi đi. Nhưng tôi vẫn nhất quyết muốn đi dì Lý chỉ có thể thở dài chiều theo ý tôi.

- Con thật cứng đầu mà.

Tôi bước vào phòng bệnh của Lâm Phong nhìn thấy Phu nhân và ông quản gia đang ở đó. Nhìn thấy tôi bước vào phu nhân ân cần hỏi:

- Con tỉnh rồi sao Vân Nhi.

Tôi gật đầu nói:

- Vâng, cậu chủ sao rồi ạ.

Bà ấy khoé mắt đỏ hoe nhìn con trai mình trả lời:

- Thằng bé đã qua cơn nguy kịch rồi nhưng bác sĩ nói nó mất máu quá nhiều cần thời gian để tỉnh lại.

Tiếng máy móc kêu tít tít vang lên. Tôi đi đến trước giường Lâm Phong nhìn anh trong lòng thầm cầu nguyện:

- Lâm Phong anh nhất định phải tỉnh lại.

Qua một lúc tôi nói với dì Lý mình muốn đi xem tình hình của người kia. Dì gật đầu đồng ý.

Sau khi bước ra khỏi phòng bệnh của Lâm Phong tôi đi về phía phòng của Thiên Duệ. Vào tới nơi tôi thấy Nhã Lý và cha mẹ của anh ta đang túc trực.

Nhìn thấy tôi Nhã Lý tập tễnh bước đến hỏi han:

- Cô tỉnh rồi sao?

Tôi gật đầu đoạn nói:

- Hắn sao rồi?

Nhã Lý đượm buồn nhìn về phía Thiên Duệ đang nằm lắc đầu nói:

- Bác sĩ nói anh ấy đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên họ không hiểu nguyên nhân tại sao khiến anh ấy trở thành con người thực vật.

Tôi nhếch miệng mỉa mai nói:

- Giao kèo với hệ thống ác ma nhiệm vụ không thành sẽ bị nó nuốt chửng linh hồn. Đây là cáu kết xứng đáng cho anh ta.

Nếu anh ta ngay từ đầu chọn ánh sáng thì tương lại sẽ rộng mở. Nhưng anh ta lại chọn con đường ngược lại. Đây đều là do anh ta lựa chọn.

Nói xong tôi quay người bỏ đi. Nhã Lý nhìn tôi nói với theo:

- Vân Nhi cô rốt cuộc là ai?

Tôi đứng lại không quay đầu mà nói:

- Tôi không thuộc về thế giới này. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành tôi phải đi.

Nhã Lý tôi khuyên cô nên chọn cuộc sống mới đừng sống như bây giờ. Nếu không cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại. Cô được chọn làm nữ chính của câu truyện này thì hãy làm tròn vai của mình đi.

Tôi nói xong bước đi, Nhã Lý chỉ đứng đó nhìn theo bóng dáng cô.

Ba ngày sau Lâm Phong dần tỉnh lại, lúc này tôi đang ngồi bên cạnh đọc truyện hài cho anh nghe. Thấy anh đang dần tỉnh tôi vui mừng lém quyển truyện đi:

- Lâm Phong anh tỉnh rồi, vui quá.

Tôi ấn chuông khẩn cấp ở đầu giường bệnh, một lát sau bác sĩ bước vào, nhìn thấy anh tỉnh ông ấy đi tới xem tình hình. Sau khi xem qua một lượt ông ấy vui vẻ nói:

- Cậu ấy đã không sao rồi, người nhà nên nấu đồ ăn bổ máu cho cậu ấy ăn. Việc đi lại nên hạn chế, cần nghỉ ngơi nhiều hơn để vết thương hồi phục.

Mọi người trong phòng vui mừng cảm ơn bác sĩ. Quản gia tiễn bác sĩ ra cửa, phu nhân đi tới nắm tay con trai mình nước mắt rưng rưng khẽ trách:

- Con đã hứa với mẹ sẽ không để bản thân xảy ra chuyện mà.

Lâm Phong khẽ cười anh cúi đầu nhận lỗi:

- Mẹ chuyện lần trước con xin lỗi.

Bà ấy nhìn con trai mình xoa đầu mỉm cười nói:

- Mẹ không trách con, mẹ chỉ muốn nhìn thấy con khoẻ mạnh mà thôi.

- Mẹ mọi chuyện kết thúc rồi, từ giờ con sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu, con hứa.

Phu nhân gật đầu nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng.