Thần Phục

Chương 14: Thân phận của chủ nhân



Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Thời điểm tỉnh lại, Hứa Diệp cảm giác mình như đã từng chết một lần.

“Tỉnh?”, “Con cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Hứa Đình cùng Chu Giai hiếm khi ở cùng một chỗ, liên tiếp đặt câu hỏi.

Sau một lúc lâu, Hứa Diệp mới phản ứng rằng mình đang nằm trong bệnh viện. Chất lỏng trong suốt từ mu bàn tay tiến vào cơ thể, toàn bộ tay đều rất lạnh. Cậu giật giật môi, lại chỉ phát ra một thanh âm ám ách, yết hầu đau rát, cảm thấy đau đớn. Hẳn là di chứng rửa ruột lưu lại.

Tốt xấu gì cũng đã bảo vệ mạng nhỏ này đi. Hứa Diệp cười khổ, khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Hơn ba giờ.” Chu Giai đưa tay chạm nhẹ lên trán cậu, nói: “Rốt cuộc cũng tỉnh, con làm mẹ sợ muốn chết.”

Đã là 3h sáng, cậu cư nhiên ngất đi lâu như vậy. Đầu rất nặng, tứ chi vô lực. Trong trí nhớ, có một đoạn đại não trống rỗng khiến cậu rất khó chắp vá được sau đó phát sinh chuyện gì. Cậu thoáng nghiêng mặt nhìn sang Hứa Đình, kêu một tiếng: “Ba.”

“Ba biết con muốn hỏi cái gì. Nhưng trước tiên ngủ đi một lúc, chờ tinh thần con tốt hơn rồi nói sau.” Hứa Đình kéo chăn cho cậu. Thực sự lúc này tinh thần và thể lực của Hứa Diệp không tốt lắm, cậu khép lại ánh mắt, thiếp đi.

Thời điểm tỉnh lại trời đã sáng choang, ánh nắng bị màn cửa sổ màu trắng cách trở, nhu hòa hơn rất nhiều. Có cơn gió nhẹ tươi mát thổi vào, hòa tan mùi khử trùng.

Thấy người ngồi bên cạnh mình, đầu Hứa Diệp đoản mạch vài giây.

Sở Tam thiếu vô cùng buồn chán ngồi trên ghế đùa nghịch di động, thấy cậu tỉnh, ánh mắt cũng dừng lại một chút, nhếch môi cười nói: “Cuối cùng cũng tĩnh a~”

Ký ức tối hôm qua ùa lên đầu, Hứa Diệp cứng đờ, nhìn lướt qua cái nút khẩn cấp trên tường.

“Đừng khẩn trương, tôi sẽ không làm cái gì đối với cậu.” Sở Huyên nâng chỗ tựa lưng giường bệnh lên cao, để Hứa Diệp từ tư thế nằm thẳng chuyển thành dựa ngồi. Sau đó đứng dậy rót một ly nước, đưa tới bên miệng cậu, nheo mắt ôn nhu nói: “Đến, mở miệng.”

Thái độ chăm con nít này khiến Hứa Diệp sởn gai ốc, cậu khẩn trương nhìn đối phương, vẫn không nhúc nhích.

Giằng co giằng co như vậy một hồi, cuối cùng Hứa Diệp vẫn đưa tay cầm lấy cái ly kia.

“Ồ, chỉ nghe lời anh ta thôi sao?” Sở Huyên tự nhủ nói một câu, lập tức buông lỏng tay, để cậu tiếp nhận cái ly.

Hứa Diệp không biết anh ta có ý tứ gì, nhưng cậu biết cho dù cái ly này có chứa thuốc độc, nếu Sở Huyên muốn cậu uống, cậu cũng chỉ có thể uống, huống hồ cảm giác miệng khô lưỡi khô quả thật khổ sở, cậu đơn giản đem cả ly uống cạn.

“Thêm một ly nước nữa?”

“Không cần phiền toái.” Hứa Diệp đem cái ly đặt một bên.

Sở Huyên mỉm cười nhìn cậu: “Không cần khách khí, hôm nay tôi có thể cho cậu phiền toái cả ngày.”

Hứa Diệp giật mình trong lòng, lại không thể nhìn ra bất cứ manh mối nào từ trên khuôn mặt kia. Đành phải ở trong lòng phỏng đoán ý tứ của anh.

Sở Huyên thấy biểu tình này của cậu, nghĩ nghĩ về lời mình vừa nói, thản nhiên: “Không phải là tôi gây phiền toái cho cậu, mà là để cậu gây phiền toái cho tôi nha. Hôm nay cậu có thể coi tôi như người hầu, tùy ý sai sử.” Nói xong từ trên ngăn tủ lấy ra một quả táo đỏ, nhẹ nhàng gọt vỏ, gọt xong xuôi thì đặt vào tay cậu: “Ăn đi.”

Hứa Diệp áp lực lớn lắm, không biết phải làm sao nhìn anh, hỏi: “Tam thiếu, đây là muốn làm chuyện gì?”

Sở Huyên dùng khăn giấy chà xát bàn tay, mặt vô tội nói: “Tôi thực nghiêm túc bồi tội a.”

Đem người chơi đến mức vào bệnh viện, sau đó lại bỗng nhiên đến bồi tội. Đây là cái loại logic gì? Hứa Diệp dở khóc dở cười: “Bồi tội thì không cần, tôi chịu không nổi. Chỉ cầu Tam thiếu đối với chuyện ngày hôm qua giơ cao đánh khẽ……”

“Cậu đương nhiên chịu không nổi.” Sở Huyên tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, trong thanh âm có đùa cợt nhàn nhạt: “Đừng hiểu lầm, đối tượng tôi muốn bồi tội cũng không phải là cậu.” Anh đem kinh ngạc trên mặt Hứa Diệp thu hết vào đáy mắt, tiếu ý trên khóe môi càng sâu: “Không cẩn thận làm hỏng món đồ chơi của nhân gia, cần phải có thái độ thành khẩn để bày tỏ một chút hối lỗi. Chí ít phải tốn chút tâm tư đem món đồ chơi sửa tốt, cậu nói có phải hay không?” Âm cuối kéo dài, mang theo vài phần ái muội, tiêu tán trong không khí.

Hứa Diệp cuộn tròn ngón tay lạnh lẽo, nhìn thẳng anh, nói: “Tôi không hiểu ý tứ của anh.”

“Không cần phải hiểu.” Sở Huyên ôm cánh tay, tựa lưng vào ghế: “Cậu chỉ cần ngoan ngoãn dưỡng thật tốt thân thể là tôi có thể báo cáo kết quả, món đồ chơi tiên sinh a~~~.”

Ngôn ngữ sử dụng lộ liễu như vậy khiến Hứa Diệp cảm thấy bất mãn, nếu người này không phải là Sở Huyên thì cậu đã trăm ngàn ghi hận rồi. Chỉ là ý tứ trong câu nói của anh ta khiến cậu thấy hoang mang. Anh ta muốn nói gì a? Khi cậu cắn răng hỏi ra một câu “Báo cáo kết quả cho ai?” thì cửa phòng bệnh đột ngột mở.

Sở Huyên xoay người nhìn lại, lập tức đứng lên, gọi: “Nhị ca.”

Cổ áo màu đen kết hợp cùng tây trang màu tro, áo sơmi trắng, quần tây nặng nề trở nên rất dễ nhìn nhờ đôi chân thon dài. Tầm mắt Hứa Diệp dừng lại trên mặt người nọ, lại không thể rời đi.

Màu sắc đôi mắt, đường nét bờ môi, độ cong của cằm, khuyên tai ở tai phải, quen thuộc như thế. Cái người luôn dùng mặt nạ che khuất khuôn mặt mình, lần đầu tiên hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt cậu.

Mi thanh mục tú (mày xinh mắt đẹp), tao nhã nổi bật.

Tim Hứa Diệp tựa như ngừng đập, ngay cả hô hấp cũng quên, chỉ kinh ngạc nhìn nam nhân. Cho đến khi nam nhân đi đến trước giường bệnh, đưa tay xoa gò má mình. Hứa Diệp nghiêng đầu, né tránh tay anh.

Nam nhân nhìn lướt qua Sở Huyên đứng bên cạnh, nói: “Cậu đi ra ngoài.”

“À…” Người nổi tiếng cay độc như Sở Huyên cũng chỉ dám thốt một tiếng rồi yên lặng lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa.

“Khá hơn chút nào không?” Thanh âm trầm thấp và ôn nhu, duy nhất thuộc về nam nhân.

Hứa Diệp vẫn không nhúc nhích, không hề đáp lại.

“Sở Huyên có đôi khi làm việc quá mức tùy hứng, tôi đã giáo huấn cậu ta, nếu cậu cảm giác chưa hết giận, hai ngày này có thể tùy ý coi cậu tanhư người hầu mà sai sử.”

“Anh là Nhị thiếu gia Sở gia.” Sắc mặt cậu vốn không tốt, lúc này càng trắng bệch, có vẻ thực suy yếu.

“Tôi là Sở Dục.”

“Anh không muốn lấy mặt nạ xuống, là vì không muốn cho tôi biết thân phận?”

“Hiện tại cậu đã biết.” Sở Dục nhìn cậu: “Có gì bất đồng sao?”

Trong mắt Hứa Diệp lóe lên một chút ánh sáng nhỏ vụn, trong óc tựa hồ có vô số thanh âm ồn ào, khiến tâm cậu loạn như ma, không thể bình tĩnh. Hồi lâu, cậu rốt cuộc hạ quyết tâm, đông cứng phun ra một câu: “Quan hệ giữa chúng ta, có thể chấm dứt không?”

Sở Dục dùng con ngươi tối đen như mực nhìn cậu, hỏi: “Lý do?”

“Tôi không muốn tiếp tục nữa. Anh từng nói, nếu tôi yêu cầu, anh sẽ buông tha tôi.” Mặc dù cậu đang cố gắng bảo trì bình tĩnh, nhưng thanh âm cậu vẫn sẽ có run rẩy rất nhỏ.

Nếu đằng sau mặt nạ chỉ là một nam nhân bình thường, Hứa Diệp nguyện ý bảo trì quan hệ chủ nô như vậy, thế nhưng hiện tại người này là Sở Dục ――― Sở gia Nhị thiếu hô phong hoán vũ, khiến cậu e ngại cùng kinh hoàng. Bọn họ căn bản không phải là hai cá thể có thể lấy thân phận bình đẳng ở chung. Chỉ cần Sở Dục nguyện ý, anh thậm chí có thể dùng quyền thế của anh, khiến Hứa Diệp trở thành một nô lệ chân chính, một nô lệ đúng nghĩa, tại bất cứ thời gian, bất cứ địa phương nào. Sự tồn tại như vậy chính là một loại áp lực cường đại, khiến Hứa Diệp không thể thừa nhận.

Sở Huyên nói qua, cậu chỉ là món đồ chơi. Có lẽ Sở Dục từng có rất nhiều món đồ chơi như vậy, cậu chỉ là một người bình thường trong số đó. Cậu không thể suy đoán được tâm tư Sở Dục, cũng vô pháp dự đoán hướng đi của tương lai, hết thảy đều vượt qua suy tính của cậu. Cậu muốn thông qua quan hệ chủ nô để đạt được sự thả lỏng cùng sung sướng trên thân thể, nhưng cậu không muốn thật sự vì thế mà dính dáng đến nhóm hắc đạo đứng đầu thành K.

Cho nên cậu muốn trốn. Chạy trốn từ dưới bóng ma của Sở gia. Chạy trốn từ bên cạnh nam nhân này. Càng xa càng tốt.

Nam nhân trầm mặc, ánh mắt trở nên rất lạnh nhạt.

Khẩn trương khiến bàn tay Hứa Diệp cầm lấy ga giường hơi hơi run rẩy, ngay khi cậu cảm thấy mình sắp bị cảm giác áp bách kịch liệt như vậy làm cho suy sụp, cậu nghe thấy thanh âm giống như đàn violoncello kia.

“Như cậu mong muốn.”

Buổi chiều, Hứa Diệp xuất viện, là cậu cố ý yêu cầu. Bệnh viện kia là sản nghiệp của Kim Ưng, cậu một khắc cũng không muốn ở lại.

Hứa Đình nói tình huống lúc đó cho cậu. Là Sở Dục đưa cậu đi bệnh viện, thời điểm bọn Hứa Đình đuổi tới, Hứa Diệp đã được đưa đi rửa ruột, cấp cứu thực đúng lúc, cho nên không tạo ra hậu quả nghiêm trọng. Về phần Sở Dục vì cái gì bỗng nhiên xuất hiện ở đó, Hứa Đình cũng không biết. Ở bệnh viện, anh mạnh mẽ ra lệnh cho em trai nói xin lỗi, sau đó đem bức họa ‘Thủy tiên’ kia đưa cho Hứa Đình. Sở gia đưa lễ ai dám không thu? Hứa Đình đành phải tiếp nhận, mang về treo trong nhà.

Lần này quả thật lớn chuyện, Hứa Đình cho cậu một tuần nghỉ ngơi, Chu Giai còn nói bóng nói gió hỏi cậu có cần đi gặp bác sĩ tâm lý hay không. Hứa Diệp không chịu nổi phiền phức, về nhà mình trùm chăn ngủ ngon.

Mới đầu Hứa Diệp còn lo lắng Sở Dục sẽ bởi vì cậu cự tuyệt mà gây phiền toái, ở nhà chán muốn chết buồn bực ba ngày, phát hiện hết thảy đều gió êm sóng lặng. Chạng vạng ngày thứ tư, cậu nhận được điện thoại của Lưu Cảnh, hẹn cậu ở quán bar. Cậu đang phiền muộn, hơn nữa thân thể đã khôi phục tốt lắm, vì thế vui vẻ đến nơi hẹn.

Lưu Cảnh yêu chết quán bar Triêu Mộ, bên trong nuôi một đám MB ‘money boy’ tư sắc không tồi. Khi Hứa Diệp đến, gã đang ôm một người trong số đó nói giỡn, thấy cậu đến, vỗ vỗ mông người trong lòng, nói: “Đến bên cạnh ngồi, anh cùng Hứa thiếu còn phải trò chuyện”.

Hứa Diệp ngồi xuống, một MB có khuôn mặt thanh tú liền lại gần cậu rót rượu, bị Lưu Cảnh ngăn cản: “Đừng cho cậu ta uống rượu, chuẩn bị cho cậu ta một ly sữa rồi đem đến đây.”

Hứa Diệp nhíu mày nói: “Cậu đây là đang trào phúng tớ?”

“Ha ha.” Lưu Cảnh cười to: “Sự tích anh hùng của cậu đã truyền khắp trong giới. Dũng cảm đấu lại Sở Tam thiếu, thà chết chứ không chịu khuất phục.”

“Này, mẹ nó là ai truyền ra?” Cậu tức giận vô cùng: “Nếu truyền đến tai Sở Huyên, tớ còn có thể bảo trụ cái mạng nhỏ hay sao?”

“Đừng khẩn trương, nói giỡn mà thôi.” Lưu Cảnh vỗ vỗ vai cậu: “Bất quá tớ thật sự hiếu kì, anh ta cư nhiên cứ như vậy bỏ qua cho cậu. Bình thường chống đối anh ta, có người nào không bị chỉnh đến chết đâu? Cậu ngược lại chỉ đơn giản rửa ruột là xong, một điểm hậu tục cũng không có.”

“Không biết, tâm tư bọn họ, cái loại người này, ai mà hiểu được.” Hứa Diệp tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ đến người nọ.

Việc này tất nhiên là Sở Dục áp chế rồi. Anh ta đối với mình kỳ thật rất tốt.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

MB không biết từ nơi nào đem đến một ly sữa tươi, Lưu Cảnh đẩy đến trước mặt cậu, hỏi: “Lần trước cậu nói là tìm được một DOM rất tốt, hiện tại thế nào rồi?”