Thần Thám Tinh Nghịch 2

Chương 1: Cộng sự ăn ý nhất



Vụ án thứ nhất: Chó săn tìm xác rửa oan, sĩ quan nói dối lộ sơ hở

Vân Vân Chúng Sinh là tên của một quán cà phê cao cấp.

Nơi đây có không gian yên tĩnh trang nhã, là lựa chọn hàng đầu cho các buổi gặp gỡ của thiên kim tiểu thư và cũng là nơi duy nhất mà hầu hết doanh nhân lựa chọn để bàn chuyện làm ăn. Mỗi một người ở đây đều có vẻ rất giàu sang, cử chỉ và lời nói nhẹ nhàng nhã nhặn, ngay cả khi đặt dụng cụ ăn uống xuống cũng không phát ra tiếng động nào.

Nam Tụng Tuyết ngồi trên sofa trong góc gần cửa sổ, nhìn chằm chằm cốc cà phê hồi lâu không uống, rõ ràng cô đang mất tập trung.

Cô gái ngồi trước mặt cô cũng mặc chiếc sườn xám giống cô, tay kẹp điếu thuốc Lucky Strike, sau khi được nhân viên phục vụ nhắc nhở, cô ấy bèn dụi tắt đầu thuốc. Cô gái kia nhìn có vẻ đã qua tuổi hoa rực rỡ nhưng gương mặt thon gầy lại mang một cảm giác cao sang, độc đáo mà quyến rũ.

“Mình quay về mà cậu không vui à?” Cô gái lên tiếng hỏi.

“Ôn đại tiểu thư quay về, nào ai dám không vui? Mình chỉ đang đau đầu vì vụ án gần đây thôi.” Nam Tụng Tuyết trả lời thành thật.

“Làm việc ở đây không vui, thế thì theo mình về Hồng Kông đi?” Ôn Linh Chi chống má, cười với cô.

Nam Tụng Tuyết lắc đầu, cười khổ rồi nói: “Gia cảnh nhà cậu tốt, đi đâu cũng được, còn mình không giống vậy.”

“Có mình bảo kê cậu, sợ cái gì?” Tướng ngồi của Ôn Linh Chi giống như một chị đại.

“Lời của cậu có thể coi là thật không?” Trong đầu Nam Tụng Tuyết đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, “Vậy cậu giúp mình một việc nhé?”

Ôn Linh Chi cười thản nhiên, cô ấy đã đợi câu này lâu lắm rồi. Từ lúc Nam Tụng Tuyết ngồi vào chỗ ngồi, cô ấy đã quan sát thấy đối phương có vẻ tâm sự nặng nề, đầu lông mày nhíu lại, rõ ràng dạo gần đây đang gặp phải khó khăn nhưng muốn giữ mặt mũi nên không chịu trực tiếp xin giúp đỡ.

“Có một chuyện mình thực sự không có cách nào tốt hơn.”

“Ồ?” Ôn Linh Chi tỏ ra rất có hứng thú, “Hiếm khi cậu nhờ vả người khác, nói nghe xem chuyện gì thế?”

Khi còn làm việc ở Hồng Kông, Nam Tụng Tuyết từng nghe Ôn Linh Chi kể rằng hồi nhỏ cô ấy có một chú chó chăn cừu Đức do một người bạn của bố cô ấy tặng. Về sau chú chó chăn cừu này được huấn luyện thành quân khuyển trên chiến trường, phụ trách nhiệm vụ lần theo dấu vết, phân biệt, cảnh giới, canh phòng, tuần tra, tìm kiếm, mang theo đạn, lục soát vật gây nổ. Nói tóm lại là đồ vật vùi sâu dưới đất nó cũng có thể tìm ra được.

“Mình có một vụ án nan giải, cần cậu và quân khuyển của cậu trợ giúp. Một người đồng nghiệp của mình tên là Kỷ Thời Vũ mang cảnh khuyển đi nhưng không tìm được xuất xứ của vết bùn, nhưng mình nghĩ chú chó Ballot của cậu có thể tìm được.” Vừa nói, Nam Tụng Tuyết vừa ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hạ giọng thuật lại đầu đuôi vụ án của Đại soái Giang, cố gắng không nói ra chuyện tình cảm của cô và Trì Thu Hà.

Nhưng Ôn Linh Chi là một người cực kỳ thông mình, nghe xong mặt vẫn không đổi sắc nhưng lại nhìn cô một cách sâu xa, “Trì Thu Hà là gì của cậu?”

Nam Tụng Tuyết chưa kịp trả lời thì đã bị một tràng của đối phương chặn họng.

“Cậu chưa từng nhờ vả người khác bao giờ, cũng chưa từng tốn tâm tư vì một người đàn ông như thế này.” Ôn Linh Chi nói nghiêm túc, “Chắc hẳn cậu biết rất rõ, nhà mình và Giang gia là đồng liêu, tuy bình thường rất ít qua lại nhưng mình vô duyên vô cớ nhúng tay vào việc này sẽ không tránh khỏi bị người ta bàn tán.”

Nam Tụng Tuyết ngập ngừng nói: “Chuyện này... mình cũng biết, cho nên ban nãy mới suy nghĩ có nên nói hay không.”

“Chẳng phải cậu vẫn nói rồi đấy thôi. Tóm lại Trì Thu Hà là người rất quan trọng đối với cậu?” Ôn Linh Chi vẫn đang mớm lời.

Nam Tụng Tuyết không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, chỉ đáp: “Anh ấy là cánh tay phải trong công việc của mình, không quan trọng được sao?”

“Ồ? Hóa ra anh ta đã đoạt mất vị trí của mình.” Ôn Linh Chi tỏ ra hơi ghen tị, lại nói: “Chuyện kia chắc chắn mình sẽ giúp, mình rất muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà dám cướp mất vị trí của mình?”

Ôn Linh Chi không hề nói đùa, ngày hôm sau cô ấy đã thật sự ngồi xe quân đội đến trước cửa Cục Cảnh sát.

Nam Tụng Tuyết đã đợi ở trước cửa từ sớm. Ban đầu Trấn trưởng cũng muốn đến, nhưng tối hôm trước Ôn lão tướng quân đã đặc biệt gọi điện dặn dò ông ta, không cần phải sai phái cả đại đội ra đón tiếp, cũng không cần xuất hiện ở ngoài cửa, chỉ cần đối đãi như nhân viên bình thường là được.

Vì thế, mới sáng ra Tư Đồ Quan đã ngồi uống trà trong văn phòng, kéo theo cả Khúc Ngôn Mông.

“Cục trưởng Khúc, sao chân của ông cứ run lẩy bẩy mãi thế?” Ông ta liếc sang bên cạnh.

“Trưởng... Trấn trưởng, ngài... ngài nói xem liệu có phải chúng ta đã đắc tội với giới quân phiệt không? Sao cứ hai ba hôm đã có một người tới nhỉ?” Khúc Ngôn Mông ra sức xoa tay, nhưng vẫn không thể giảm bớt tình trạng run rẩy của tứ chi.

Tư Đồ Quan nghiêm túc nghĩ ngợi, “Chắc là không đâu. Tôi nghe nói cô thiên kim tiểu thư Ôn gia này phá án rất giỏi, không chỉ am hiểu pháp y học mà còn đặc biệt học qua công phu. Lần này là tạm thời đến hỗ trợ phá án, không ở lại quá lâu đâu.”

Còn chưa nói xong, cửa đã được mở ra, một người phụ nữ trẻ có vóc dáng cao ráo đi vào, khí chất cao sang. Làn da của cô ấy không được tính là trắng nhưng khuôn mặt có nét mạnh mẽ khí khái của đàn ông, đôi mắt nhìn chăm chú Trấn trưởng và Cục trưởng tựa như băng đá đập vào cơ thể.

Cục trưởng không nhịn được rùng mình, nhưng vẫn không cầm lòng được nhìn cô ấy thêm mấy lần, ông ta cảm thấy cô gái này rất giống minh tinh ở trên mặt báo.

Tư Đồ Quan lập tức đứng dậy, mỉm cười bắt tay chào hỏi Ôn Linh Chi.

Trái lại Cục trưởng lại tỏ ra rề rà, nói năng còn ngắc ngứ: “Chào cô Ôn, tôi là Khúc... Khúc...”

“Cục trưởng Khúc? Chào ngài, có lẽ cha tôi đã từng nói chuyện với ngài rồi nhỉ. Tôi đại diện cho phía quân đội, hỗ trợ pháp y Nam của Cục Cảnh sát điều tra phá vụ án của Đại soái Giang, sau này xin được quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.” Ôn Linh Chi cực kỳ thẳng thắn, chào hỏi nhưng vẫn không quên nhắc đến chính sự.

Khúc Ngôn Mông gật đầu, đáp: “Vâng, Ôn tướng quân đã nói qua, hóa ra vụ án này phải giao cho phía quân đội xử lý, có điều là ai da...” Ông ta đột nhiên la toáng lên, nhìn về phía Trấn trưởng vừa giẫm vào chân mình.

Trấn trưởng tỏ ra hết sức điềm tĩnh, tươi cười với ông ta nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ uy hiếp.

Khúc Ngôn Mông lập tức chữa lời: “Nhưng vụ án của Đại soái Giang có rất nhiều điểm nghi vấn, xảy ra ở trong khu vực mà chúng tôi quản lý, lại liên quan đến tiền đồ của Đại đội trưởng Cục Cảnh sát chúng tôi, vì thế tạm thời không thể giao cho phía quân đội phụ trách chính được, mong các cô hiểu cho.”

“Tôi hiểu, có tôi ở đây là được rồi.” Ôn Linh Chi gật đầu, nói: “Trên đường tới đây tôi đã nghe pháp y Nam nói sơ qua tiến triển hiện tại của vụ án rồi, bây giờ tôi muốn gặp Đại đội trưởng Trì, anh ấy ở đâu?”

Hai vị lãnh đạo còn chưa lên tiếng, Nam Tụng Tuyết đã đứng ngồi không yên, sao bây giờ bước phá án và cách tra hỏi của cô ấy đều khác trước vậy nhỉ? Cô rất thắc mắc, đứng bên cạnh thấp giọng hỏi: “Linh Chi à, bước thứ nhất vào lúc này không phải là nên đi kiểm tra thi thể của người chết trước hay sao? Hơn nữa nghi phạm trong vụ án này có hai người, vì sao cậu chỉ hỏi đội trưởng Trì?”

“Mình tin công tác khám nghiệm thi thể cậu đã làm rất tốt rồi. Đội trưởng Trì là cảnh sát, nếu anh ta phạm tội thì anh ta nhất định sẽ rất thành thạo cách thức phạm tội và tư duy tội phạm. Cậu quên mất ngoài pháp y học ra mình còn am hiểu về tâm lý học tội phạm à? Ví dụ thẩm vấn anh ta thuận lợi, thế thì nghi phạm còn lại không cần phải nói thêm nữa. Như vậy tương đối tiết kiệm thời gian.”

Giọng của Ôn Linh Chi rất vang, Cục trưởng nghe thấy thế thì gật đầu liên tục.

“Thế sao?” Nam Tụng Tuyết vẫn thấy hơi nghi hoặc, cô cứ cảm thấy Ôn Linh Chi có phần kỳ lạ, nhưng cô không thể nói rõ lạ ở chỗ nào.

Cô lo thẩm vấn Trì Thu Hà trước sẽ gây bất lợi cho anh, nhất thời nữ thần nhập thân, đổi giọng nói: “Cô Ôn đừng có sơ ý, theo hồ sơ tội phạm được ghi chép lại trong lịch sử phương Tây, tội phạm càng cao tay thì nhìn càng giống người bình thường đến không thể bình thường hơn. Thân làm cảnh sát, muốn bắt được hung thủ thật sự thì tuyệt đối không được coi thường bất cứ nghi phạm nào!”

Khi hai người đôi co với nhau, họ như đã quay về quãng thời gian trước đây, chỉ một thoáng đối mắt nhìn nhau, họ đã bật cười. Họ đã từng nhớ về những cảnh tượng như thế này vô số lần, sau khi hai bên tách ra, họ cũng không gặp được người cộng tác vừa là bạn vừa là địch giống như đối phương nữa.

“Quả nhiên Trì Thu Hà không phải người bình thường...” Ôn Linh Chi nói bóng nói gió: “Thế thì mình càng phải thẩm vấn anh ta.”

“Thôi, không thể lay chuyển được cậu, dù sao sớm muộn gì cũng phải thẩm vấn, để mình dẫn cậu đi nhé.” Nam Tụng Tuyết hoàn toàn bó tay với cô ấy.

“Cảm ơn nhé, xin dẫn đường.” Mưu kế nhỏ của Ôn Linh Chi đã thành, trên mặt lập tức nở nụ cười.

Hai người nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đi đến phòng giam.

Trấn trưởng thấy vậy cũng đứng lên, nói với vẻ lo lắng: “Cô Ôn, phòng giam không quá an toàn, để chúng tôi đi cùng cô nhé.”

Ôn Linh Chi xoay người nhìn về phía ông ta, lại là ánh mắt bức người ấy, cô lắc đầu nói: “Không cần đâu. Để không làm ảnh hưởng đến kết quả phá án, tôi không mong muốn có người làm phiền tôi trong thời gian tôi xử lý vụ án. Vì thế, lát nữa thẩm vấn nghi phạm bất cứ người nào cũng không thể đi vào. Hai vị lãnh đạo cứ yên tâm, chỉ cần các vị ủng hộ tôi hết sức, tôi cam đoan có thể phá án trong vòng bảy ngày.”

Ôn Linh Chi đã nói như vậy, Trấn trưởng chỉ có thể gật đầu đồng ý, “Được, tôi tin cô Ôn, nhưng vẫn mong cô nhất định phải cẩn thận.”

Chẳng ai nhìn thấy, khi ông ta nhìn thấy bóng lưng của họ đi khỏi đó, nụ cười trên mặt lập tức trở nên nham hiểm.

Trên đường ngồi xe đến phòng thẩm vấn.

Ôn Linh Chi mở túi hồ sơ mà Nam Tụng Tuyết cung cấp, trực tiếp lướt qua thông tin cá nhân của người chết ở trang đầu, tỉ mỉ xem ảnh chụp trạng thái khi chết của nạn nhân, ảnh chụp khẩu súng và đạn, ảnh khám nghiệm tử thi chi tiết và báo cáo giám định dấu vân tay tương thích, cùng với thông tin cá nhân của nghi phạm và ghi chép khẩu cung. Khi thì trầm tư, khi thì nhíu mày.

Xem xong, cô ấy đóng túi hồ sơ lại, nói: “Tối qua bố mình đã nói tin xấu của Đại soái Giang cho Giang gia, cảm xúc của họ không bình tĩnh chút nào, gấp gáp đến mức muốn đến tận đây để đoạt lại thi thể. Nhưng nghe nói mình sẽ phụ trách điều tra vụ án này, họ mới chịu từ bỏ ý định.”

Nam Tụng Tuyết khẽ thở dài một tiếng, “Chính vì lo lắng Giang gia sẽ đến làm ầm lên, cấp trên mới lệnh cho bọn mình tạm thời không được công bố cho mọi người.”

“Xem ra cậu làm việc ở đây đúng là không quá vui vẻ.” Ôn Linh Chi thoáng nhìn cô, “Với tính cách trước đây của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không phối hợp với bọn họ giấu giếm chuyện này. Vả lại điều kiện ở nơi này quá kém, chỉ dựa vào mỗi một mình cậu, sao cậu có thể bám trụ lâu như vậy?”

“Vì nơi đây cần người như mình. Không phải mình muốn làm Đấng cứu thế, mà là vì mấy năm trở lại đây mặc dù Long Thành phát triển nhanh chóng, nhưng lại không tìm được người trong ngành pháp y.” Nam Tụng Tuyết buồn cười, “Thực ra, dù có ở Hồng Kông thì chưa chắc mình đã vui.”

“Cũng phải, hiện giờ chỗ nào cũng rối ren bất an, có thể có được một công việc chính đáng để làm ăn kiếm sống đã là chuyện may mắn rồi.”

“Đúng vậy, bất kể làm công việc gì cũng đều có lúc mệt mỏi không chịu nổi. Nhưng chỉ cần cam tâm tình nguyện, từ từ làm tốt công việc hiện có, nhìn thấy thành quả cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, đúng không?” Nam Tụng Tuyết nhìn tập hồ sơ trong tay cô ấy, “Trước đây, vụ án như thế này tuyệt đối không thể phơi bày chân tướng bằng chứng cứ khoa học, không, phải nói là có thể ngay cả chân tướng cũng chẳng có, đã vội vội vàng vàng kết thúc vụ án rồi.”

“Mình đã đọc suy đoán sau khi khám nghiệm tử thi của cậu rồi, cậu nghi ngờ là người quen gây án sao?”

Nam Tụng Tuyết gật đầu.

“Trong lòng cậu đã có đối tượng tình nghi? Nhưng cậu chưa nắm được chứng cứ phạm tội của hắn?”

Nam Tụng Tuyết lại gật đầu một lần nữa.

“Vì sao cậu lại khăng khăng nhờ mình giúp đỡ?”

“Ngoài năng lực không ai bì kịp của cậu ra, vẫn còn một điều rất quan trọng nữa là, bối cảnh của cậu có thể trấn áp cấp trên.” Lúc này Nam Tụng Tuyết mới nói chuyện phía sau của Trấn trưởng và Cục trưởng, cùng mối quan hệ của Mạc Vấn Thiên và Đại soái Giang cho đối phương.

Ôn Linh Chi tỏ ra suy tư, chuyện này có thể hiểu được, dùng quyền áp quyền là thủ đoạn thường dùng. Điều khiến cô ấy khá hứng thú chính là, giữa những người này có mối quan hệ gì? Đằng sau có câu chuyện và mục đích gì? Họ có thật sự hòa thuận như những gì họ thể hiện ra bên ngoài hay không?

“Đến rồi.” Nam Tụng Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, xe của họ đã đến trước cửa lớn của trại tạm giam.

Quản ngục dẫn họ đến trước cửa phòng thẩm vấn của trại giam.

Thông qua cửa sổ, chỉ thấy Trì Thu Hà mặc áo sơ mi trắng ngồi bên trong, trải qua mấy ngày ở trong ngục giam khổ sở, xung quanh miệng đã mọc râu lún phún. Nếu là một người đàn ông bình thường, chắc chắn anh đã trở nên lôi thôi như một ông chú. Nhưng anh không như vậy, anh vẫn mang hơi thở thanh niên trai tráng nhưng vẫn không mất đi sự chín chắn. Chỉ cần nhìn một cái, Ôn Linh Chi đã nảy sinh hứng thú với anh, gấp gáp đẩy cửa vào phòng, ngồi đối diện anh.

Nam Tụng Tuyết làm theo lời giao hẹn, chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát cùng quản ngục, không thể biết được nội dung trò chuyện của họ.

“Cho phép tôi giới thiệu bản thân trước, tôi là cố vấn pháp y đại diện phía quân đội đến hỗ trợ xử lý vụ án, Ôn Linh Chi.”

Trì Thu Hà chậm rãi ngẩng đầu lên nhưng lại lướt mắt qua người cô ấy, nhìn về phía Nam Tụng Tuyết ở ngoài cửa. Anh nhớ đến tối hôm trước cô nhắc đến chuyện mình đã mời được cao thủ cấp thần thám, lập tức biết được đối phương là ai. Nhưng ánh mắt bất đắc dĩ ngoài cửa sổ lại khiến lòng anh nảy sinh nghi hoặc.

“Vì sao pháp y Nam không vào cùng cô? Cô ấy cũng bị cách chức rồi ư? Cô thay thế vị trí của cô ấy?”

“Anh ngồi xuống, đừng kích động.” Ôn Linh Chi hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt anh, nở nụ cười hờ hững, “Pháp y Nam chỉ đảm nhiệm công việc lần tìm manh mối, điều tra, khám nghiệm tử thi trong vụ án này. Ngoài những công việc này ra, tôi còn phụ trách thẩm vấn nghi phạm.”

Trì Thu Hà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Nam Tụng Tuyết bình an, ai đến thẩm vấn anh cũng chẳng quan trọng.

Thấy anh đã bình tĩnh trở lại, Ôn Linh Chi đặt tập hồ sơ lên bàn cho anh xem, đưa ra phân tích của mình: “Dấu vân tay của anh trùng khớp với dấu vân tay trên cây súng, chứng cớ xác thực này chứng tỏ hung thủ có chuẩn bị trước khi gây án.”

“Cô cho rằng tôi không phải hung thủ ư? Trước khi chưa đi sâu vào điều tra, cô không nên phán đoán chủ quan.” Ánh mắt điềm tĩnh của Trì Thu Hà dừng lại trên người Ôn Linh Chi, phát hiện cô ấy đang dùng ánh mắt tương tự quan sát mình.

“Không phải tôi, là cô ấy rất chắc chắn.” Ôn Linh Chi chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: “Vụ án của anh không phức tạp, người lên kế hoạch trong vụ án này hơi ngu xuẩn, chỉ dàn xếp một đầu mối chỉ về phía anh, có vẻ không đủ thành ý với anh rồi.”

“Thành ý? Vu oan giá họa mà lại dùng hai chữ “thành ý” ư?” Trong đầu Trì Thu Hà bỗng nhiên bật ra một đoạn hồi ức.

“Dĩ nhiên, từ này có gì kỳ lạ?” Ôn Linh Chi chẳng cảm thấy có gì kỳ lạ, trái lại người ở phía đối diện lại tỏ ra hết sức lạ lùng.

“Lần đầu gặp pháp y Nam, cô ấy coi mẫu vật xương người làm báu vật, còn hiện tại, cô lại coi vụ án là trò chơi.” Trì Thu Hà không khỏi bật cười, “Chẳng trách hai người lại là bạn thân, giữa người với người quả nhiên tồn tại quy luật lực hấp dẫn. Điều này đúng là khá thú vị.”

“Một người thú vị như tôi đây cứu anh ra, muốn anh lấy thân báo đáp thì anh có bằng lòng không?” Khoảnh khắc Ôn Linh Chi nói lời này ra, cô không cảm thấy kỳ lạ một chút nào, rõ ràng có chuẩn bị mà đến.

“Thế thì cô đi cứu người khác đi, tôi đã có người trong lòng rồi.” Trì Thu Hà đột nhiên trở nên rất lạnh nhạt.

“Việc gì phải vội vàng từ chối thế? Nghe tôi nói xong rồi trả lời vẫn chưa muộn.” Ôn Linh Chi nói.

“Nếu anh ở bên tôi, tôi không nói lên như diều gặp gió nhưng ít nhất có thể làm chức to, nắm quyền lực to lớn trong tay, ăn mặc không lo. Chỉ cần anh bằng lòng, tôi có thể cứu anh ra khỏi đây. Huống hồ tôi từng đi du học, văn võ song toàn, một người ưu tú như thế, anh thật sự không cân nhắc chút sao?”

Điều kiện mà cô ấy đưa ra, nếu đàn ông bình thường nghe thấy thì chắc chắn sẽ động lòng, nhưng tiếc rằng người cô ấy gặp lại là Trì Thu Hà.

Thấy anh không hề dao động, cô ấy lại nói: “Chẳng lẽ còn có người ưu tú hơn cả điều kiện của tôi sao?”

“Không có cái gọi là “tốt hơn”, tình yêu không phải chuyện so bì, bản chất của con người không giống nhau và cũng chẳng có cái để so sánh. Tôi đã ưng cô ấy rồi, dù sau này có gặp người giỏi giang hơn đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đổi người.” Trì Thu Hà cất giọng điềm tĩnh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rất kiên định.

Nam Tụng Tuyết không hiểu chuyện gì, chỉ nhìn thấy Ôn Linh Chi bỗng nhiên cười phá lên.

“Nếu đã như thế thì anh phải trân trọng đấy, anh có biết trân trọng là như thế nào không?”

“Trân trọng...” Trì Thu Hà thoáng nghĩ ngợi, “Chắc là cùng nghĩa với nghiêm túc.”

“Bình sinh tôi ghét nhất loại người không chung thủy, chỉ ước gì có thể biến của quý của hắn thành tiêu bản rồi ngâm trong bình chứa đầy dung dịch formalin.” Giọng Ôn Linh Chi lạnh lùng, “Anh hiểu chứ?”

Hiểu gì kia? Trì Thu Hà ngây người nhìn cô gái tính khí thất thường trước mặt, liên tưởng đến mối quan hệ của cô ấy và Nam Tụng Tuyết, anh lập tức hiểu lời ám chỉ của cô ấy, đáp: “Tôi biết rồi, cô đến đây để thăm dò tôi.”

“Biết là tốt.” Ôn Linh Chi rất hài lòng, cô ấy thích nói chuyện với người thông minh, không cần mình phải phí lời.

“Quay lại chuyện chính, tôi thấy tài liệu viết là sĩ quan Vương nhận được thư của tên bắt cóc Mạc Vấn Thiên mới đi đến chỗ hẹn, nhưng cuối cùng người mà họ gặp được lại là anh, có điều anh lại nói mình cũng nhận được thư của Mạc Vấn Thiên?”

“Đúng là như thế.” Trì Thu Hà phân tích: “Theo suy đoán của tôi, trên thực tế Mạc Vấn Thiên cho đồ đệ của lão chuẩn bị ba bức thư, lần lượt gửi cho tôi, Đại soái Giang và Trấn trưởng. Sở dĩ tôi nghi ngờ Trấn trưởng có tham gia là vì vào lúc Mạc Vấn Thiên giá họa cho tôi, ông ta lại đuổi đến nơi không lệch một phút nào, bắt quả tang tôi.”

“Có điều, vì sao Trấn trưởng lại muốn giúp Mạc Vấn Thiên? Giữa hai người họ có mối quan hệ gì?”

“Đây cũng là điều tôi thắc mắc, tôi nghi ngờ Trấn trưởng đã bị lão ta nắm thóp, hoặc có thể bọn chúng là đồng bọn. Trước đây Trấn trưởng vẫn luôn ngụy trang, mà đến giờ dần dần để lộ bộ mặt thật, rất có thể là vì lợi ích của ông ta đã bị xâm phạm.”

“Ngoài ra, anh nói vì cứu Vinh Ngôn nên anh mới đi đến chỗ hẹn, nhưng đến bây giờ người này vẫn chưa rõ tung tích.”

“Chắc hẳn anh ta đã bỏ trốn rồi. Mạc Vấn Thiên lên kế hoạch thực hiện vụ án này nhưng lại không đi tìm kho báu bí mật ngay lập tức, chứng tỏ lão ta vẫn chưa lấy được đồ ở chỗ Vinh Ngôn.” Trì Thu Hà dặn dò: “Ngoài ra, mong các cô nhất định phải theo dõi sĩ quan Vương sát sao.”

Ôn Linh Chi hiểu ý của anh, “Dĩ nhiên phải theo sát anh ta rồi, nhưng có thể rất nhanh thôi anh ta sẽ không còn là nhân chứng nữa.”

Nói xong, cô ấy nở nụ cười gian xảo, đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.