Thần Thám Tsundere Của Tôi

Chương 17: Trực tiếp khám nghiệm



Edit: peterpandreammate

Trong phòng khám nghiệm có một camera kết nối trực tiếp với máy chiếu ở phòng họp tầng hai để khi cần thì đến đây kiểm tra quá trình pháp y giải phẫu. 

Đây là thiết bị mà Cục đã trang bị vào năm ngoái, theo quy định thì người nhà nạn nhân không được vào phòng khám nghiệm, tuy nhiên đôi khi người nhà nạn nhân nghi ngờ hoặc là không yên tâm về kết quả khám nghiệm, lúc này sẽ được mời đến phòng họp, xem qua camera được kết nối trực tiếp với phòng khám nghiệm, để cho người nhà quan sát trực tiếp quá trình khám nghiệm của pháp y, làm tăng thêm tính minh bạch của quá trình khám nghiệm, khiến cho người nhà yên tâm hơn, đôi khi cũng có thể giảm bớt một ít phiền toái hoặc tranh cãi không cần thiết.

Ví dụ như lần này có thể áp dụng cách này để giải quyết

Cố Vãn Sênh đã chuẩn bị sẵn sàng, người nhà, là vợ con nạn nhân, cũng đã vào phòng họp. Để đề phòng người nhà giữa chừng xảy ra việc gì đó, cùng quan sát còn có mấy cảnh sát đội điều tra hình sự, và cả Mộ Bắc Tầm.

Mở máy chiếu lên, trên màn hình lập tức xuất hiện một thi thể nằm trên bàn giải phẫu, toàn thân trắng bệch, không còn một chút sự sống, trên người đã có dấu vết từng khám nghiệm qua.

Cố Vãn Sênh mở hộp sọ trước, bởi vì lúc trước đã từng mở ra cho nên quá trình cũng không tốn sức lắm. Lần khám nghiệm trước Cố Vãn Sênh đã tìm ra chỗ xuất huyết, cũng đã giải thích cho người nhà bệnh nhân, cả trên đầu nạn nhân Có vết thương phân tích được thì do nạn nhân đột ngột va chạm với một vật cứng khi đang chạy ở tốc độ cao.

Khi quan sát trong phòng hợp, mọi người nghe giọng nói Cố Vãn Sênh trong trẻo của vang vọng khắp phòng 

Tiếp theo, để chứng minh nạn nhân không phải do bị tông mà tử vong, Cố Vãn Sênh tiến hành mở lồng ngực của nạn nhân, tìm kiếm vết thương do tai nạn giao thông gây ra, nội tạng trong lồng ngực còn nguyên vẹn, xương ức và các xương khác không bị gãy, không có hiện tượng tụ huyết hoặc xuất huyết, kiểm tra lại dấu vết trên tứ chi, cuối cùng chứng minh được nạn nhân vì bị ngã mà dẫn đến tử vong.

Cả quá trình diễn ra tới mấy tiếng, người nhà nạn nhân trong phòng họp quan sát toàn bộ quá trình khám nghiệm.

Mộ Bắc Tầm cũng là lần đầu tiên quan sát Cố Vãn Sênh khám nghiệm, trạng thái lúc làm việc khác hẳn so với bình thường. Cô thực sự rất bình tĩnh, khách quan, chuyên chú, Mộ Bắc Tầm lần đầu tiên thấy một Cố Vãn Sênh đặc biệt, toàn thân tỏa ra một vẻ thu hút đến kì lạ.

Khi Cố Vãn Sênh trở lại văn phòng, Mộ Bắc Tầm đang ở bên trong, anh ngẩng đôi mắt lên, nhìn thoáng qua Cố Vãn Sênh, nói một câu: “Cô vất vả rồi.”

Cố Vãn Sênh đang ngồi xuống, đột ngột nghe thấy được lời của Mộ Bắc Tầm, toàn thân cứng lại một chút.

Lần đầu tiên khi cô khám nghiệm xong, Mộ Bắc Tầm lại nói với cô: “Cô vất vả rồi”

Cố Vãn Sênh sửng sốt một hồi lâu, mới định thần lại, ngượng ngùng cười cười: “Không vất vả đâu.”

——

Buổi tối, Mộ Bắc Tầm bị gọi đi dùng cơm cùng bà nội, Cố Vãn Sênh vốn nghĩ mình là trợ lý, không cần đi, kết quả là vì anh muốn cô đưa anh tới đó nên cô phải cùng đi.

Cố Vãn Sênh ngồi một bên nghe hai bà cháu họ hỏi một câu đáp một câu.

Cố Vãn Sênh cũng không thể làm gì, chỉ có thể vùi đầu vào ăn cơm. Khi buổi tối kết thúc, bỗng dưng bà cụ gọi cô.

“Trợ lý Cố.” – Bà gọi một tiếng, hơi nâng cằm, cao ngạo nhìn, rõ ràng cô cao hơn bà cụ, nhưng cô lại cảm giác bà ấy đang cúi xuống gọi cô.

“......” – Cuối cùng Cố Vãn Sênh biết gen tự cao tự đại của Mộ Bắc Tầm là từ đâu ra, từ cử chỉ, vẻ mặt cao ngạo, hai bà cháu không có khác nhau chút nào 

“Vâng thưa bà.” – Cố Vãn Sênh rũ mắt, hơi cúi đầu.

“Nhất định phải chăm sóc tốt cho Bắc Tầm, đừng làm cho nó mệt mỏi, biết chưa?” – Bà cụ thong dong dặn dò.

“Vâng” – Cố Vãn Sênh gật đầu.

Sau khi tiễn bà cụ về, hai người cũng về nhà của Mộ Bắc Tầm, dọn dẹp nhà cửa xong, Cố Vãn Sênh đang định về nhà, thì bị anh gọi lại.

“Trợ lý Cố, báo cáo khám nghiệm tử thi tôi bảo cô chỉnh sửa đã xong chưa?”

Khi Mộ Bắc Tầm vừa nói như vậy, Cố Vãn Sênh lúc này mới nhớ tới việc mình còn chưa đi sắp xếp lại, vốn định hôm qua làm, kết quả là hôm qua thì nghỉ cả ngày, hôm nay vì phải khám nghiệm nên quên mất, tới nay cũng chưa làm.

“A, thật xin lỗi, Giáo sư Mộ, tôi vẫn chưa kịp làm” – Cố Vãn Sênh vò đầu.

Mộ Bắc Tầm không ngoài dự kiến, nhíu mày, khó chịu nhìn Cố Vãn Sênh: “Tại sao lại chậm chạp như vậy?”

“Xin lỗi, giáo sư Mộ, tôi nhất định sẽ chú ý vào lần sau” – Cố Vãn Sênh hơi cúi đầu, thành khẩn tỏ thái độ nhận sai

Mộ Bắc Tầm không nói gì, chăm chăm vào cô, Cố Vãn Sênh cúi đầu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt không vừa lòng của Mộ Bắc Tầm.

Một lát sau, anh quay người lại, đi đến cửa thư phòng, nghiêng người, khoát tay: “Thôi cô mang máy tính đến thư phòng của tôi sắp xếp lại đi”

Nghe vậy, Cố Vãn Sênh giật mình “Hả?” một tiếng.

Phản ứng của Cố Vãn Sênh làm cho đôi lông mày vừa giãn ra liền cau lại, anh nâng cằm, cao ngạo nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì à?”

Ở cạnh Mộ Bắc Tầm  một thời gian, Cố Vãn Sênh đã biết một thói quen của anh, nếu như anh nói “Có việc gì à?”, tức là anh đang mất kiên nhẫn.

Vì thế, Cố Vãn Sênh vội vàng lắc đầu: “Không có, tôi đi lấy máy tính.”

Nghe vậy, Mộ Bắc Tầm mới hài lòng thu ánh mắt, trở vào thư phòng.

Cố Vãn Sênh về nhà lấy laptop, cô gõ cửa thư phòng rồi đẩy cửa bước vào 

Cảnh tượng bên trong làm cho cô sững sờ tại chỗ

Thư phòng bốn phía đều là giá sách, trên đó là đủ loại sách, mỗi giá cao tầm 5 mét, bên cạnh còn có một cái thang bằng gỗ. Ở giữa trần nhà có treo một cái đèn chùm, ánh sáng của nó chiếu rọi khắp cả căn phòng. Mộ Bắc Tầm đang ngồi trên sàn, xung quanh là mấy cái bảng trắng viền gỗ, trên bảng có ghi những thông tin cũng như vật chứng của vụ án lần này.

Cố Vãn Sênh nhìn xung quanh lần nữa, trong phòng không có lấy một cái bàn 

“Giáo sư Mộ, tôi nên ngồi làm việc ở đâu?” Cố Vãn Sênh hỏi.

Chỉ thấy Mộ Bắc Tầm cầm lấy một cái điều khiển từ xa bên cạnh, ấn một cái nút, chỉ nghe bên trong phòng có một tiếng bánh răng nhỏ, mấy tấm ván gỗ dưới sàn chậm rãi nhô lên, tạo thành một cái bàn đơn giản.

Cố Vãn Sênh nhìn thấy cái bàn kia, vẻ mặt không nói nên lời, không nghĩ được trong thư phòng Mộ Bắc Tầm lại có loại thiết kế này. 

Kinh ngạc qua đi, Cố Vãn Sênh ngồi xếp bằng dưới đất, mở ra máy tính bắt đầu làm việc.

Mỗi phút mỗi giây trôi qua, cho đến khi cô hoàn tất báo cáo khám nghiệm tử thi thì đã là 10 giờ. Cô không có thói quen ngồi dưới đất làm việc, nên khi làm xong thì toàn thân rã rời, cô duỗi người một cái giãn gân cốt, các đốt ngón tay kêu răng rắc, đồng thời cũng cảm giác đau đớn lan theo hai chân.