Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua

Chương 37



Buổi tối hôm nay được trù định là một buổi tối không yên bình.

Trên quảng trường weibo, các loại tin tức về Khương Mạt bị đưa ra mổ xẻ, có bôi đen, có trào phúng, có đơn thuần chỉ xem náo nhiệt, có lợi dụng nước đục thả câu bịa đặt dựng chuyện…….

Trải qua nhiều chuyện như vậy, fans của Khương Mạt cũng là đi ra từ sóng to gió lớn, đánh nhau thì một địch mười, bên dưới các loại hot search dùng đủ các phong cách khác nhau, còn quăng ra đủ kiểu tiểu luận văn:

Ví dụ cái gì mà,,, <Đầu tiên là Triệu, Thượng, rồi lại đến Lâm, vậy mà người nữ thần yêu nhất lại là… …> … …ữ>ương>ác>

Đa dạng phong phú, không cái nào giống cái nào, quả thực đóng góp sức mạnh hơn cả đoàn đội tuyên truyền chuyên nghiệp mà Nghê Bạt thuê.

Đương nhiên, cái giá của việc fans spam tiểu luận văn chính là anti fans phản bác càng lợi hại, mắng Khương Mạt từ đầu đến chân.

Sau đó fans Khương Mạt dứt khoát không spam tiểu luận văn nữa, người qua đường cũng không có hứng thú xem tràng giang đại hải, trực tiếp spam ảnh nhan sắc của Khương Mạt.

Đặc biệt là ảnh thảm đỏ ngày hôm nay, từ lúc ra lò mỗi bức ảnh đều đẹp đến mức có thể cắt xuống làm hình nền, spam ảnh nhan sắc quá con mẹ nó chuẩn, bên dưới lập tức một mảng sói tru:

[Tại hiện trường, tôi là chú bướm trên xương quai xanh của khương Mạt.]

[Hu hu hu chồng tui thật là ngầu, thật là A!]

[Lầu trên nằm mơ à, chồng tôi rõ ràng đang nằm trên giường với tôi.]

[Chồng tôi bảo tôi chuyển lời đến lầu trên, chăm chỉ học hành, chăm chỉ làm việc, bớt nằm mơ lại.]

[Ha ha ha hôm nay là ngày đầu tiên được Mạt Mạt khuyên học hành, quét ảnh nhan sắc năm phút nữa thì đi làm bài tập.]

Đương nhiên cũng có những âm thanh không biết hài hoà là gì:

[Nữ thần đần độn không bị sụp đổ hình tượng, đến Triệu Bằng Kiệt muốn làm gì cũng không nhìn ra, thực sự cho rằng đối phương vì chiếc váy đó của cô sao? Mắt nhìn nông cạn.]

[Người phụ nữ này nhìn thấy đàn ông là lại làm trò, buồn nôn.]

[Còn tưởng là thay đổi tính cách thật rồi, thì ra là Triệu Bằng Kiệt và Thượng Minh Trạch không làm thoả mãn khẩu vị của nữ thần, nhìn thấy người vừa có tiền vừa có thế lực lại đẹp trai lập tức dán lên rồi, nhìn động tác kia mới thành thục làm sao, chắc là bị họ Lâm chơi qua lâu rồi.]

Nhưng vừa kéo lên người Lâm Thái Lịch liền bị dân chơi game tức giận phản kích:

[Lầu trên ăn phải cứt à? Chế giễu Khương Mạt thì chế giễu Khương Mạt, bớt kéo Lâm Tổng xuống nước, giá trị con người của người ta hàng trăm tỉ, mang đội tuyển lấy về ba cái cúp quán quân thế giới, loại rác rưởi như mày cũng xứng nhắc đến tên người ta sao?]

[Nói đạo lý, đã xem video đầy đủ, nữ thần căn bản không nhìn thấy Lâm Tổng ở đằng sau, chuyện này chỉ có thể xem là trùng hợp, chỉ cần sau này nữ thần không dính lấy Lâm Tổng, lần này tôi đứng về phía cô ấy.]

[Vốn dĩ chính là như vậy, dựa vào giá trị con người Lâm Tổng muốn đàn bà như nào mà không được? Sao có thể thích một con hát?]

[Đúng vậy, Lâm Tổng nói rồi, đàn bà sao có thể thú vị bằng chơi game.]

[Phụt! Tôi nhớ lại có phải Khương Mạt cũng từng nói câu này rồi không?]

[Cái đệt, các cậu đừng có mà dọa tôi, không muốn có nghiệt duyên như này chút nào.]

Fans của Khương Mạt và đám người ủng hộ Lâm Thái Lịch đều không ưa nhau, toàn bộ đều ngầm hiểu cho qua chuyện này, ai cũng không được phép nhắc đến.

…...Có điều hình như Khương Mạt có chơi game thật. Rốt cuộc là cô chơi cái gì? Sao không livestream như những minh tinh khác?

Nhưng nghĩ lại một cái liền hiểu, đoán chừng là trình độ quá gà đi, nếu không cũng đã livestream trong vòng fans như những minh tinh khác từ lâu rồi.

Thẩm Vân ngồi trong xe, lại nhận được tin nhắn của Chỉ yêu Mạt Mạt:

“Haizz, cuối cùng cũng kết thúc, Mạt Mạt đi ra rồi… …”

Hành Hoa: “Cậu vẫn chưa về?”

“Vẫn chưa, vừa xé nhau với anti fans vừa đợi Mạt Mạt… …cái đệt, tên chó Lâm Thái Lịch này định làm gì Mạt Mạt của chúng ta? Hắn ta thế mà lại đi ra cùng với Mạt Mạt!”

“Hành Hoa, anh nhìn thấy chưa vậy? Câủ nam nhân này có phải có ý đồ gì với Mạt Mạt của chúng ta không? Ha ha ha đúng là dễ chịu, đáng tiếc Mạt Mạt như hoa đã có chủ rồi, tên cẩu nam nhân này nhìn được nhưng không ăn được ha ha ha. Hành Hoa, anh có vui không hả? Đáng tiếc anh không nhìn thấy……”

Thẩm Vân cầm điện thoại lên, lạnh lùng gõ một hàng chữ:

“Tôi nhìn thấy rồi.”

Anh không vui.

Thẩm Vân đặt điện thoại sang một bên, nhìn hai người tách nhau ra, Khương Mạt lên xe, sau đó khởi động xe đi theo.

Sau khi đi được một đoạn, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Mạt.

Lúc này Khương Mạt vừa xem xong hot search trên weibo, những cái khác cô không quan tâm, nhưng nhìn thấy #Khương Mạt chủ động nhào vào lòng Lâm Thái Lịch# thực sự tức muốn bùng nổ.

Mấy người này có vấn đề gì không vậy, rõ ràng cô chỉ dẫm chân người ta một cái, sao lại biến thành chủ động nhào vào lòng rồi?

Một giây sau lại trở lên thấp thỏm.

Vốn dĩ cô đã cho anh leo cây, bây giờ lại để anh nhìn thấy loại tin tức thế này, anh nhất định càng tức giận.

Cô đang rối rắm không biết có nên gửi cho anh một tin nhắn giải thích hay không, nhưng lại lo lắng bây giờ đã quá muộn, sợ làm phiền anh nghỉ ngơi.

Ngày mai anh còn phải đi làm nữa.

Đúng lúc này cô lại nhận được tin nhắn Thẩm Vân gửi đến, chỉ có bốn chữ:

“Nhìn sang bên trái.”

Khương Mạt xoay đầu theo bản năng, chạy song song với xe của cô là một chiếc Simon quen thuộc.

Xuyên qua cửa kính thuỷ tinh, nhìn thấy hình ảnh gương mặt của một người đàn ông đeo kính in ngược lên cửa sổ, mắt kính dưới ánh đèn nê-ông buổi tối lập lòe phát sáng.

Aaaaaaa Thẩm Vân Vân của cô sao lại ở đây?!

“Dừng xe dừng xe dừng xe, em muốn xuống xe!” Cô vội vàng hét lên.

Nghê Bạt bị cô làm cho giật nảy mình, huyệt thái dương giật một cái, hung hăng nói: “Em lại lên cơn gì thế hả?”

Bây giờ đằng sau nhất định có chó săn, xuống xe cho người ta chụp miễn phí đúng không?!

Khương Mạt chỉ vào cửa kính xe: “Thẩm Vân ở bên cạnh, em phải đi tìm anh ấy!”

Nghê Bạt xoay đầu nhìn, lại bị Thẩm Vân dọa cho một trận, nhưng ánh mắt của Thâm Vân rơi trên người Khương Mạt, không hề nhìn anh.

“Hai vợ chồng nhà này….”

Anh càu nhàu một câu: “Đợi chút nữa cắt đuôi chó săn rồi thì em hẵng xuống.”

Đúng rồi, vẫn còn chó săn.

Khương Mạt khó khăn nhịn xuống, gửi tin nhắn cho Thẩm Vân: “Ẻo lả sợ có chó săn, không cho em xuống xe, đợi chút nữa cắt đuôi chó săn thì em liền xuống tìm anh.”

Thẩm Vân không trả lời, thu lại tầm nhìn chạy chậm lại, chạy vào làn đường mà xe Khương Mạt đang chạy, theo sát phía sau.

Lại chạy được một lúc, đến đoạn đường phồn hoa, bốn phía đều tắc đường, Khương Mạt xuống xe nhanh như bay, xách váy khom lưng gõ cửa chiếc Simon đằng sau.

Một giây sau cửa xe mở ra, một đôi tay thò ra kéo cô vào trong.

Cửa xe đóng lại, Thẩm Vân đã cài đặt xong chế độ tự động lái xe, trực tiếp kéo người vào trong lòng hôn.

Khương Mạt giật mình, nhưng rất nhanh liền hồi thần lại, trong lòng cười trộm, anh hôn cô rồi, chắc là không giận.

Cô yên tâm ngồi trên đùi anh, ôm lấy anh hôn đáp trả.

Dần dần, cô cảm thấy nụ hôn lần này có gì đó không đúng, anh hôn vô cùng kịch liệt, hôn môi xong vẫn không chịu, còn muốn hôn cổ và xương quai xanh của cô, bàn tay đặt sau lưng cô cũng nóng quá mức.

Cô cảm thấy rất kì lạ, trái tim giống như bị một bàn tay tóm lấy, có chút hưng phấn, nhưng cũng có chút lo lắng và sợ hãi.

Thẩm Vân chưa từng hôn cô như vậy.

Hai bàn tay từ sau lưng vòng ra đằng trước, lúc nắm lấy dây áo trên vai cô, cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng đẩy anh ra: “Đừng! Hu hu…...đừng vội… …”

Động tác của anh lập tức dừng lại, đôi mắt dưới cặp kính nhìn cô chăm chú: “Em không đồng ý?”

Khương Mạt quá dung túng anh, anh muốn cái gì cô cho anh cái đó, chiều hư anh rồi, nhưng có một chút cự tuyệt anh sẽ không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

Có phải sau khi gặp được Lâm Thái Lịch, cô phát hiện Thẩm Vân cũng không tốt như cô tưởng.

Cô chỉ có mười tám tuổi, mới gặp qua mấy người đàn ông chứ? Từ cấp hai đến cấp ba, lúc ngây thơ không biết gì bị anh thu hút, phần tình cảm này theo cô ngủ say, mười năm sau tỉnh dậy vẫn là dáng vẻ của mười năm trước… …

Nhưng cô đã không còn là học sinh cấp ba không hiểu gì của năm mười tám tuổi nữa, cô là nữ minh tinh xinh đẹp, đàn ông như nào mà chẳng tiếp xúc được.

Nhìn thấy nhiều người khác giới đủ màu đủ kiểu, cô còn có thể kiên định như lúc trước cho rằng Thẩm Vân là người tốt nhất trên thế giới không?

Hơn nữa, ba cái cúp quán quân thế giới thể thao điện tử, Lâm Thái Lịch là kiểu hình mà cô thích nhất.

Khương Mạt không hề phát giác ra sự khác thường của anh, vội vàng kiểm tra bộ váy một lượt, phát hiện dây váy chưa có đứt, kim cương trên váy cũng chưa có rụng xuống, cuối cùng cũng thở ra một hơi: “Anh đừng làm hỏng quần áo, nếu không lúc trả lại phải bồi thường.”

Thẩm Vân: “........”

Anh ngẩn ra một chút, cô cự tuyệt chỉ vì bộ váy này?

Lặng lẽ hít sâu hai cái, ấn xuống trái tim đang bất an của mình, anh khẽ cười, anh vân vê dây áo áo mỏng manh, nói: “Hỏng rồi thì mua lại.”

“Rất đắt đó!” Khương Mạt xót da xót thịt.

Ánh mắt anh rơi xuống xương quai xanh của cô, bên trên là một chú bướm sặc sỡ xinh đẹp, rung động lòng người, anh không hề tập trung hỏi: “Đắt bao nhiêu?”

Giọng cô có chút nghẹn lại.

“Năm triệu tệ!”

Cô nhấc đuôi váy, nói: “Em mới không thèm mua, đuôi váy phía sau dài như vậy, bình thường lại không thể mặc… …”

Cứ nói cứ nói, âm thanh nhỏ dần rồi biến mất.

Bản năng của con gái nói cho cô biết, không khí có chút kỳ lạ.

Rõ ràng Thẩm Vân không có làm gì, chỉ là một tay đặt trên vai cô, ngón tay vân vê qua lại dây áo mảnh nhỏ, nhưng cô lại cảm thấy cái anh vân vê không phải là dây áo mà là cô....

Không gian trong xe chật hẹp, không khí vừa ẩm vừa nóng, ánh đèn bên ngoài cửa xe không ngừng lướt qua, ánh lên gương mặt người đàn ông lúc sáng lúc tối, vệt sáng phản xạ trên mắt kính của anh, không nhìn rõ ánh mắt anh cuối cùng rơi ở vị trí nào.

Hơi thở của anh yên tĩnh trầm ổn, nhưng không chỗ nào là không có.

Từng chút từng chút bá đạo nuốt lấy cô.

Khương Mạt có chút hoang mang, lại có chút sợ, nhưng trong lòng còn có chút chờ đợi kỳ lạ.

Cô cũng không hiểu tâm trạng của mình bây giờ, cảm thấy chỗ nào cũng kỳ quái.

Cô đưa tay che mắt anh lại: “Thẩm Vân, anh đừng nhìn em như vậy.”

Anh thấp giọng cười, không động đậy, để cho cô che, hỏi: “Nhìn em như thế nào?”

Khương Mạt nói không lên lời, nhưng cái nhìn đó như mang theo sức nóng, rơi vào chỗ nào chỗ đó liền giống như bị thiêu đốt.

Nhưng che mắt anh lại hình như cũng chẳng có tác dụng, đến mỗi phần tử oxi trong không khí cũng nhiễm lên mùi vị của anh, đi theo hô hấp tiến vào cơ thể cô, chạy khắp tứ chi xương cốt.

Anh yên lặng không một tiếng động xâm phạm cô.

Trong tia sáng lập loè, người đàn ông khẽ cong khoé miệng, thấp giọng nói: “Khương Mạt Mạt, còn nhớ em đã hứa gì với anh không?”

Khương Mạt đương nhiên còn nhớ, đợi quay xong, bọn bọ liền này nọ.út>

Nhưng chuyện đến trước mặt….. cô có chút sợ.

“Không….Không nhớ.” Cô chơi xấu.

Thẩm Vân thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Không nhớ thì thôi vậy, dù sao Khương Mạt Mạt cũng không phải chỉ chơi xấu một lần …. … Nhưng anh thì vẫn nhớ, anh nói nếu như em kiên trì chấm công một tháng, anh sẽ đáp ứng em một lời hứa.”

Mắt Khương Mạt lập tức sáng lên: “Em nhớ.”

Lời hứa của Thẩm Vân nha, cô cực kì muốn.

Thẩm Vân cười cười: “Để ca ca kiểm tra thành quả trước, nếu thành quả làm anh hài lòng......”

Kiểm tra?

Kiểm tra thế nào?

Khương Mạt có chút mơ hồ.

Cởi sạch quần áo cho anh xem ư?

Hay là cho anh sờ?

Không đợi cô nghĩ thông suốt, Thẩm Vân ngồi thẳng, ghé sát vào tai cô.

Hơi thở nóng bỏng của đàn ông phủ đầy năm giác quan của cô.

“Không cần biết tiểu xấu xa ra yêu cầu gì, ca ca đều sẽ thỏa mãn em, tuyệt đối không nuốt lời.”

Không cần biết là yêu cầu gì đều được?

Khương Mạt cắn móng tay rơi vào rối rắm.

Động tâm rồi, thật sự muốn… …

Cô liếc nhìn anh liên tục, dao động không ngừng, ngập ngừng hỏi anh một câu: “Anh muốn kiểm tra như thế nào?”

Thẩm Vân hơi thả lỏng cơ thể, dáng vẻ không hề để ý, làm bộ làm tịch nghĩ ngợi một chút, ánh mắt rơi lên eo cô, nói: “Kiểu gì cũng phải… … chính mắt nhìn thấy chứ?”

“Anh đã nhìn rồi còn gì, mỗi lần em đều gửi ảnh cho anh.” Cô kháng nghị.

Thẩm Vân: “Tận mắt nhìn thấy mới tính. Lỡ như em lừa anh, photoshop ảnh thì sao?”

Trong lúc nói, lặng lẽ không tiếng động kéo lưới che nắng ở cửa sổ xe xuống, triệt để chắn lại tầm nhìn của thế giới bên ngoài.

“Em mới không lừa anh.” Khương Mạt trừng mắt với anh, tức giận hừ hừ: “Cho anh xem thì cho anh xem, chỉ được xem không được sờ.”

Thẩm Vân trả lời bằng giọng mũi: “Ừm.”

Đang chuẩn bị cởi dây áo, đôi mắt cô chuyển động, ra lệnh nói: “Nhắm mắt lại, em nói được rồi mới được mở mắt.”

Anh khẽ cười, giống như dung túng đứa bé không hiểu chuyện, nghe lời nhắm mắt lại.

Rơi vào không gian không chút ánh sáng.

Những giác quan khác càng trở lên nhạy bén.

Anh nghe thấy âm thanh sột soạt, có lẽ cô đang cởi quần áo, không biết cởi từ dưới lên hay là cởi từ trên xuống.

Tim anh đập càng ngày càng nhanh, lòng bàn tay dần dần thấm ra một lớp mồ hôi, giống như quay trở về lúc nhỏ ngày đầu tiên mở quà năm mới, không biết điều ngạc nhiên vui mừng gì đang đợi mình… …

Thần bí lại khiến người ta chờ mong.

“Được rồi, anh mở mắt ra đi.”

Thẩm Vân từ từ mở mắt ra, nín thở theo bản năng.

Trong xe không bật đèn, chỉ có mấy tia sáng lọt vào từ kính chắn gió, rơi trên người cô, làm nổi bật làn da trắng sứ của cô, mái tóc dài rủ xuống lưng, thân váy bên trên kéo xuống đến eo, giống như hải yêu dưới ánh trăng... …

Cô ôm một cái gối trước ngực, dương dương tự đắc cho mình là tiểu thông minh, ngồi thẳng lưng như ngòi bút, đắc ý nói: “Đây, anh xem đi, em không lừa anh đúng không?”

Cô còn giơ tay chọc chọc bụng dưới của mình, khoe khoang nói: “Anh nhìn này, không có một tí mỡ thừa nào.”

Đường cong uốn lượn, cực kỳ quyến rũ.

Đắc ý xong, cô không nhận được lời khen từ anh, ngẩng đầu thấy Thẩm Vân đang nhìn cô xuất thần, nhìn theo tầm mắt anh, lập tức mặt đỏ tận mang tai, vội vàng ôm cái gối trước ngực chặt hơn, mắng anh: “Lưu manh. Không được nhìn chỗ khác!”