Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua

Chương 76



Sau khi Khương Mạt đến, gửi tin nhắn cho người đàn bà xuyên không: “Tôi đến rồi, khi nào cô đến?”

Người đàn bà xuyên không trả lời rất nhanh: “Lập tức.”

 
Khương Mạt cất điện thoại, trong lịch sử điện thoại, năm phút trước có một cuộc gọi báo cảnh sát.

Khi cô xuống tầng một liền gọi điện cho cảnh sát.

Mười giây….hai mươi giây…...ba mươi giây……

Một phút…...hai phút…..ba phút……..

Năm phút trôi qua, người đàn bà xuyên không vẫn chưa đến.

Khương Mạt nhíu mày, cô phải nhanh chóng giải quyết, nếu không một lát nữa Thẩm Vân sẽ tỉnh dậy.

Nghĩ đến Thẩm Vân, trong lòng cô đột nhiên kêu lộp bộp, như rơi xuống đáy hồ lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cô rùng mình, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng.

 
Cô quay người nhấc chân chạy về nhà.

Cô nghĩ sai rồi, cô luôn cho rằng người đàn bà xuyên không nhằm vào cô, liền theo lẽ tự nhiên cảm thấy người đàn bà xuyên không sẽ ra tay với mình.

Không không không…..không phải như vậy!

Người đàn bà xuyên không muốn ra tay với Thẩm Vân!

Cô ta muốn cô mất đi Thẩm Vân.

Trên đường lớn, Khương Mạt nhấc chân chạy điên cuồng.

Cô chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ.

Tim đập vô cùng nhanh, bên tai kêu ù ù, mùi máu tanh lan dần ra khoang miệng.

Từng tế bào tên khắp cơ thể đang gào với cô.

Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!

Nhưng tại sao đoạn đường ngắn kia lại trở nên xa như vậy, tại sao vẫn chưa đến?

Tại sao vẫn chưa đến?

Sao lại xa như vậy?

Không biết chạy bao lâu, điện thoại trong tay đột nhiên kêu lên, cô nhìn, là Thẩm Vân gọi đến.

Vội vàng nhận máy, kết quả lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi, màn hình cảm ứng không nhận.

Khương Mạt vội đến mức nước mắt cũng tuôn ra.

Cô không dám dừng lại, vừa chạy vừa lau mồ hôi vào quần áo.

Đợi đến lúc cô lau khô lòng bàn tay thì cũng đã chạy về đến trước cổng tiểu khu.

Cô thấy Thẩm Vân cầm điện thoại chạy ra, thần sắc nôn nóng, lúc này anh nhìn thấy cô, sắc mặt trầm xuống, xoay người chạy về phía cô.

Đúng vào khoảnh khắc này, đèn của chiếc xe phía sau đột nhiên sáng lên, tiếp đó là tiếng đạp ga hết tốc độ, một chiếc xe ô tô chạy ra từ trong bóng tối, trực tiếp xông đến hướng Thẩm Vân.

Ánh sáng chói mắt chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn của cô, chính giữa mảng trắng mênh mông là một bóng người mờ nhạt.

Giây phút đó, bản thân Khương Mạt cũng không biết cô lấy đâu ra sức lực, chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, toàn bộ máu trong cơ thể sục sôi, tất cả giống như động tác chậm, cô chạy hai bước xông đến từ bên cạnh, quẹt vào đầu xe kim loại nóng bỏng, làn da trần trụi thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng phun ra từ đầu xe.

Cô kéo anh ngã vào vành đai xanh bên cạnh, đầu bị đập một cái, có chút mơ màng.

Ầm ầm một tiếng, xe trực tiếp đâm vào vành đai xanh, đầu xe cũng bẹp xuống.

Một phút ngắn ngủi, Khương Mạt dùng kiệt sức lực cả cơ thể.

Cô nằm trên vành đai xanh, hoa mắt chóng mặt, đến ngón tay cũng không cử động được.

Cô nghe thấy giọng Thẩm Vân hỏi cô: “Bị thương rồi sao?”

Cô lắc đầu, vẫn có chút khó chịu.

Thẩm Vân dìu cô đứng dậy, không để ý đến cô, sải bước đi về phía chiếc xe phía trước, giật mạnh cửa xe, lôi người đàn bà trong xe ra.

Khương Mạt nheo mắt, nhìn thấy Thẩm Vân đột nhiên nổi điên, một phát kéo người đàn bà trong xe ra, quăng lên đất.

Cô nghe thấy tiếng cười điên cuồng của đàn bà, nhưng người đàn bà xuyên không căn bản không phát ra tiếng, là cô ta đang điên cuồng cười trong lòng.

Hiện tại Khương Mạt không có hơi sức để ý đến cô ta, cô bò dậy đi đến kéo Thẩm Vân.

Cô vừa tức vừa vội vừa lo, nước mắt tuôn ra không ngừng, hét lên với anh: “Anh chạy ra ngoài làm gì? Cô ta chính là muốn hại anh, anh có biết không hả?!”

Thẩm Vân đứng đó, cả người cứng ngắc, nhìn Khương Mạt cười lạnh: “Bây giờ em biết lo lắng rồi à? Lúc em chạy ra ngoài sao lại không biết anh cũng sẽ lo lắng?”

Khương Mạt: “Em đã chuẩn bị hết rồi! Em còn báo cảnh sát rồi! Cảnh sát sẽ đến ngay! Em lại không phải là anh, vừa rồi nếu không phải em thì anh đã...anh đã….”

Dần dần không nói tiếp được những lời trách cứ giận dữ, cô cắn môi, tức giận quay mặt đi không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc mất mặt này của cô.

Thẩm Vân cười lạnh: “Khương Mạt Mạt, em tưởng anh không biết em đang nghĩ gì sao? Em muốn báo thù thay mẹ em, em đang lấy mạng của mình ra đánh cược!”

Khương Mạt quay phắt đầu lại, đôi mắt ầng ậng nước hung hăng nhìn anh chằm chằm, cắn răng nói: “Em chính là muốn báo thù cho mẹ em. Cô ta hại chết mẹ em. Em vẫn luôn đợi cô ta động tay, như vậy thì cảnh sát có thể bắt cô ta, em muốn cô ta ngồi tù cả đời!”

Đến chứng cứ cô cũng đã thay cảnh sát chuẩn bị, có tin nhắn, có camera, ít nhất cũng là mưu sát không thành.

Nhất định cô phải đưa cô ta vào nhà giam.

Dưới ánh đèn, cô đứng thẳng tắp, cơ hàm căng chặt, như một cây trường thương, thà gãy cũng không chịu cong.

Cô mười tám tuổi, không hiểu nhẫn nhịn, không hiểu nhượng bộ, cho dù va đến vỡ đầu chảy máu, tan xương nát thịt cũng phải xông về phía trước.

Người đàn bà xuyên không bị Thẩm Vân quăng dưới đất đột nhiên cười càng điên cuồng hơn: “Ha ha ha ha ha ha muốn báo thù ha ha ha ha cô báo nổi sao? Không nhìn thấy ống tiêm trên eo chồng cô sao? AIDS cộng thêm ma tuý, có phê không ha ha ha ha… …”

Khương Mạt đột nhiên sững sờ, cúi đầu nhìn ống tiêm cắm trên eo Thẩm Vân, bên trong vẫn còn một nửa dịch thể màu đỏ không biết là gì.

Ầm một tiếng, cô cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.

“Thẩm…..Thẩm Vân…..” Cô gọi anh, nhìn anh chằm chằm, giọng nói run rẩy: “Cô ta…..cô ta nói..ở đây là AIDS cộng thêm ma tuý…..”

Thẩm Vân nhắm mắt không để ý đến cô, trực tiếp rút ống tiêm ra vứt trên mặt đất.

Người đàn bà xuyên không nằm trên đất, trên mặt mọc đầy mụn mủ lở loét khiến người khác buồn nôn, cô ta nhìn chằm chằm Khương Mạt, ánh mắt điên cuồng: “Dáng vẻ hiện tại của tao bây giờ đều là do mày hại! Khương Mạt, cũng để cho ông xã bảo bối của mày nếm thử mùi vị này đi ha ha ha ha!”

Cô ta thế nào cũng không ngờ được, rời khỏi cơ thể của Thẩm lão gia, cô ta tỉnh lại lần nữa lại là một kỹ nữ già nua tàn sắc, toàn thân nhiễm bệnh bẩn thỉu, đáng sợ nhất còn là AIDS và nghiện ma tuý.

Những ngày này cô ta cũng không biết làm thế nào sống qua được.

Ý nghĩ duy nhất chống đỡ cô ta sống tiếp chính là để Khương Mạt cũng nếm thử mùi vị này.

Cả người Khương Mạt phát run, ngón tay cũng không động đậy được.

Nhưng cô có chút kỳ lạ, cơ thể cô phảng phất tự có ý thức riêng, linh hồn bay ra ngoài nhìn bản thân đột nhiên xông lên, túm tóc người đàn bà xuyên không hung hăng cho một cái bạt tai, mắng:

“Đần độn mù văn hoá, không biết có thuốc chống phơi nhiễm từ lâu rồi sao? Không biết có thuốc điều trị từ lâu rồi sao?”

Tiếng cười điên cuồng của người đàn bà xuyên không đột nhiên kẹt lại trong cuống họng.

Tay cô ta túm chặt mặt đất, cả người run rẩy, một giây sau đột nhiên bắt đầu gào thét, điên cuồng túm lấy tóc mình, cào lên da dẻ đầy những vết mủ lở loét, cào đến mức máu tươi chảy ra.

Lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Khương Mạt buông người đàn bà xuyên không ra ôm lấy Thẩm Vân: “Không sao, không sao cả, Thẩm Vân anh đừng sợ, cảnh sát đến rồi, chúng ta lập tức đến bệnh viện, sẽ không sao cả, anh đừng sợ……”

Tay cô hơi run rẩy, nhặt điện thoại đã bị vỡ màn hình trên mặt đất, mở ra, vậy mà vẫn dùng được.

Cô tìm thông tin thuốc chống phơi nhiễm AIDS cho anh xem: “Anh xem anh xem…...trong vòng 72 tiếng báo sử dụng là được, hơn nữa càng sớm thì hiệu quả càng cao, anh sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao….”

Thâm Vân cúi mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Dáng vẻ của cô gái nhỏ thật đáng thương, gồng mình nhịn không để nước mắt rơi, nói mãi không ngừng, không biết đang an ủi anh hay đang tự an ủi mình.

Cảnh sát xuống xe, Khương Mạt nhanh chóng đi đếm túm lấy người dẫn đầu: “Chú cảnh sát, là cháu báo cảnh sát, làm phiền chú đưa Thẩm Vân đến bệnh viện trước, anh ấy bị tiêm một mũi, hình như bên trong có chứa thuốc phiện và virut AIDS…..”

Cảnh sát vừa nhìn thấy dáng vẻ người đàn bà xuyên không liền thầm nói không ổn, nghe Khương Mạt nói xong không dám chần chừ, vội vàng nắm bắt thời gian đưa Thẩm Vân đến bệnh viện lớn gần nhất.

Những bệnh viện nhỏ bình thường đều không có thuốc chống phơi nhiễm AIDS, còn cả thuốc phiện cũng không dễ xử lý.

Ngồi trong xe, Khương Mạt nắm chặt tay Thẩm Vân từ đầu tới cuối, miệng nói không ngừng, nhưng sau khi Thẩm Vân nói câu “Không cần lo lắng” thì không nói thêm một lời nào nữa.

Đến bệnh viện, bác sĩ giúp Thẩm Vân xử lý, Khương Mạt chạy lên chạy xuống làm thủ tục, may mà là nửa đêm, không có nhiều người trong bệnh viện, nếu không cô đến cái khẩu trang cũng không có, sớm đã dẫn đến chấn động.

Cảnh sát không yên tâm, giữ cô lại bảo bác sĩ cũng giúp cô kiểm tra toàn diện.

Nhìn cô có vẻ bị nghiêm trọng hơn Thẩm Vân nhiều, chân bị chà rách một mảng lớn, đầu cũng bị sưng một cục.

Nhưng Khương Mạt không chịu đi, cô muốn đợi kết quả kiểm tra của Thẩm Vân.

Đến khi cảnh sát thông báo cho Khương Ỷ Lan, bố cô vội vàng chạy đến mới bắt cô đi làm kiểm tra toàn diện, nhân tiện xử lý vết thương.

Ngày hôm sau bệnh viện mới ra kết quả.

Đã dùng thuốc chống phơi nhiễm rồi, Thẩm Vân được đưa đến kịp thời, chắc sẽ không có vấn về gì lớn, qua một đoạn thời gian sẽ xét nghiệm lại một lần.

Ma tuý cũng đã được xử lý qua, nhưng bệnh viện không phải đơn vị chuyên ngành cai nghiện, kiến nghị nên đưa Thẩm Vân đến đơn vị chuyên ngành làm xử lý toàn diện một lần nữa.

Thấy sắc mặt của Khương Mạt trắng bệch, bác sĩ còn an ủi cô: “Lượng độc tố trong ống tiêm đi vào cơ thể không nhiều, còn tiêm vào cơ bắp, lại được xử lý kịp thời, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không có vấn đề gì.”

Thẩm Vân nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, đang ngủ, Khương Mạt bò lên bên cạnh nói nhỏ với anh: “Anh có nghe thấy lời bác sĩ nói vừa rồi không? Chú cảnh sát nói đã liên hệ với đơn vị chuyên ngành rồi, một lát nữa sẽ đến đón anh... Thẩm Vân, nhất định anh sẽ không sao cả, đừng sợ, em luôn ở bên cạnh anh……”

Nói rồi, cô nhẹ nhàng sờ tay anh, nước mắt lại rơi xuống: “....Thẩm Vân…..em xin lỗi, đều là em hại anh bị thương…. em biết em sai rồi, anh đừng giận em có được không?”

Thẩm Vân nhắm mắt ngủ say như cũ.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp đến là tiếng gõ cửa, Khương Mạt tưởng là người đến đón Thẩm Vân, vội vàng đi ra mở cửa, kết quả đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên thường xuyên thấy trên tivi.

Ngũ quan của người phụ nữ xinh đẹp, mơ hồ có thể nhìn ra đường nét rất giống Thẩm Vân.

Bà dặn dò thư ký hoặc là vệ sĩ phía sau đợi ở bên ngoài, nhìn Khương Mạt cười: “Mạt Mạt, đã lâu không gặp.”

Khương Mạt há há miệng, không biết bên gọi cô hay gọi mẹ, đành nói: “Ngài đến rồi, mau đi vào trong ngồi, bác sĩ nói Thẩm Vân đã không sao rồi…..”

Bà là mẹ của Thẩm Vân, Tôn Khởi Miên.

Tôn Khởi Miên và người Khương Mạt gặp trước đây không giống nhau.

Bà ấy rất dịu dàng, nụ cười bình dị dễ gần, lúc nhỏ Khương Mạt rất thích bà ấy, bà ấy cũng rất thích Khương Mạt.

Dường như Thẩm Vân bị làm ồn tỉnh giấc, mở mắt ra lặng lẽ ngồi dậy, nhàn nhạt gọi một tiếng: “Mẹ.”

Khương Mạt cúi mắt, khoé mắt cay nồng, gồng mình nhịn nước mắt xuống.

Cô biết Thẩm Vân vẫn luôn tỉnh, vừa rồi chỉ là anh không muốn để ý đến cô.

Tôn Khởi Miên gật đầu, nhìn thoáng qua băng gạc trên đầu và chân của Khương Mạt, hỏi: “Mạt Mạt thì sao? Bị thương nghiêm trọng không?”

Khương Mạt ngẩng đầu mỉm cười, không dám nhìn Thẩm Vân: “Không sao ạ, chỉ là bị trầy xước, không nghiêm trọng chút nào.”

Tôn Khởi Miên: “Vậy cũng không thể sơ ý được, nhất định đừng để lại sẹo.”

Tôn Khởi Miên lại dặn dò cặn kẽ vài câu, cười nói: “Nói nhiều như vậy, có chút khát nước, Mạt Mạt có thể rót cho mẹ một cốc nước không?”

Khương Mạt gật đầu, đóng cửa đi ra ngoài.

Thực ra trong phòng bệnh có máy lọc nước, nhưng Khương Mạt biết, ý của Tôn Khởi Miên thực ra là bà có lời muốn nói với Thẩm Vân, muốn cô tránh đi.

Bà ấy luôn như vậy, dễ dàng chăm sóc tâm tình của tất cả mọi người, sẽ không để người khác khó xử.

Cô lấy nước, không vội quay lại, đứng cạnh cửa sổ thất thần.

Khương Mạt vừa ra ngoài, nụ cười trên mặt Tôn Khởi Miên liền nhạt đi, nói với Thẩm Vân: “Nói thật với mẹ, rốt cuộc Khương Mạt bị làm sao? Mẹ nhìn con bé vẫn y như trước đây, giống như một cô gái mười bảy mười tám tuổi, cái gì cũng viết hết lên mặt.”

Cuối cùng thì vẫn là mẹ con, cho dù trong lòng có khúc mắc thì cũng vẫn là người thân thiết nhất trên thế giới này.

Thẩm Vân nói ra chuyện người đàn bà xuyên không.

Tôn Khởi Miên cau mày, dường như có chút khó chấp nhận, nhưng rất nhanh liền buông xuống, nói: “Tình hình của con mẹ đã hỏi qua rồi, để phòng ngừa chuyện không may xảy ra mẹ sẽ đưa con đi cách ly trị liệu, thời gian khoảng ba tháng, con nói với Khương Mạt một tiếng.”

Thẩm Vân hơi sững người, ánh mắt trở lên thâm trầm: “Mẹ, trước đây mẹ rất thích Khương Mạt Mạt.”

Tôn Khởi Miên: “Bây giờ mẹ vẫn rất thích con bé, người mẹ ghét là người đàn bà xuyên không mà con nói.”

Thẩm Vân mím môi không nói gì.

“Nhưng, con trai à…..con bé quá nhỏ, cứng thì dễ gãy, bố mẹ con bé lại dạy dỗ con bé quá có trách nhiệm, nếu cứ như vậy, sau này con sẽ rất vất vả….. đừng nói lần này con định cho con bé một bài học, nhiều nhất là mười ngày, con bé dỗ dành con một chút là con liền mềm lòng rồi, vừa rồi lúc mẹ nói con bé bị thương con không nhìn thấy ánh mắt của con, cũng may con bé áy náy không dám nhìn con, nếu không….”

Thẩm Vân quay mặt đi, có chút nhếch nhác.

Anh định lần này sẽ cho cô một bài học, nhưng vừa rồi quả thật suýt chút nữa anh đã mềm lòng.

“Hai đứa các con nên xa nhau một khoảng thời gian, mỗi người đều phải tự kiểm điểm lại bản thân, đừng cho là đều là lỗi của Khương Mạt, con cũng có. Đến vợ mình còn không trị được, ra ngoài đừng nói là con trai của mẹ, mất mặt lắm.”

Thẩm Vân đột nhiên ngẩng đầu: “Người đàn bà đó thế nào rồi?”

Tôn Khởi Miên: “Bán dâm, hút ma tuý, cố ý mưu sát… có lẽ ít nhất cũng bị phán vô thời hạn đi?”

Thẩm Vân: “Giúp con một việc, nhất định đừng để cô ta tự sát, để cô ta sống lâu một chút, sống được bao lâu thì sống bấy lâu, cần tiền thì trực tiếp trừ vào tài khoản của con. Con muốn cô ta sống vĩnh viễn trong trại cai nghiện không được ra ngoài.”

Khương Ỷ Lan cầm hộp giữ nhiệt đến thì thấy con gái đang đứng thất thần cạnh cửa sổ, ông hỏi: “Nhìn cái gì thế? Sao không ở trong phòng cùng chồng con?”

Khương Mạt quay đầu: “.......Mẹ anh ấy đến rồi.”

Khương Ỷ Lan chậm rãi ừm một tiếng: “Tôn Khởi Miên à…..mẹ anh ấy gì chứ, đó là mẹ chồng con, con cũng phải gọi là mẹ.”

Khương Mạt vâng một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chỉ là nhất thời con không gọi ra miệng được.”

Khương Ỷ Lan hơi dừng lại, kéo Khương Mạt về phòng bệnh của cô, đặt hộp giữ nhiệt xuống, ngồi lên giường hỏi: “Nha đầu, bố có chuyện muốn nói với con.”

Khương Mạt nhìn ông, ánh mắt mang theo nghi vấn.

Khương Ỷ Lan đắn đo hồi lâu, thở dài một hơi, nói: “Con nói thật với bố, có phải con trách Thẩm Vân ra ngoài tìm con không?”

Khương Mạt sững người, giải thích: “Con không trách anh ấy, con trách bản thân mình không bảo vệ anh ấy thật tốt.”

Khương Ỷ Lan: “......”

Ông đổi cách hỏi khác: “Có phải con nghĩ kế hoạch của mình vô cùng hoàn mỹ? Nếu Thẩm Vân không xuất hiện thì con có thể không mất một cọng lông cũng có thể đưa người đàn bà kia vào tù?”

Khương Mạt: “.....Con đã báo cảnh sát trước, con còn tính rồi, con có thể tránh được chiếc xe đó, trừ phi cô ta dùng đến súng, nhưng kể cả có súng con cũng không sợ, cô ta không có cái bản lĩnh nhắm chuẩn.”

Khương Ỷ Lan: “Vậy con có nghĩ đến sau khi con tránh được thì thế nào không? Con sẽ giống như Thẩm Vân đi kéo cửa xe, con có thể tránh được ống kim tiêm sau đó không? … Con không tránh được. Con tưởng con đã thành công báo thù cho mẹ con, toàn bộ lực chú ý của con đều bị dời đi, không thể tránh được.”

Khương Mạt cắn môi không nói gì.

Khương Ỷ Lan: “Vậy con có từng nghĩ qua, Thẩm Vân có thể tránh ống kim tiêm đó, nhưng nó lại không tránh?”

Khương Mạt đột nhiên ngẩng đầu.

Khương Ỷ Lan: “Mạt Mạt, con tự mình nghĩ lại đi, bố không phải nói con làm sai, con muốn báo thù cho mẹ con, muốn bảo vệ người thân bên cạnh, không sai, bố kiêu ngạo vì con, nhưng con thật sự quá hồ đồ, nếu không phải bây giờ con đã lớn, lại còn là con gái, ông đây thật sự muốn treo con lên xà nhà đánh một trận.”

Mặt Khương Mạt trắng bệch ngồi trên giường thất thần một lúc, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

“Con định đi đâu?” Khương Ỷ Lan không vui hỏi.

“Đi tìm Thẩm Vân xin lỗi.” Khương Mạt vứt lại một câu, sải bước đi ra khỏi phòng.

Phòng bệnh của cô ở ngay cạnh phòng của Thẩm Vân, thư ký của Tôn Khởi Miên vẫn đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Khương Mạt liền nở nụ cười: “Khương tiểu thư, mau mời vào, vừa rồi bộ trưởng còn hỏi tiểu thư đấy.”

Khương Mạt hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, mặt hơi đỏ, gọi một tiếng: “Thẩm Vân, mẹ.”

Thẩm Vân nhìn cô một cái, không nói gì, Tôn Khởi Miên bật cười thành tiếng, vẫy tay với cô: “Mạt Mạt trưởng thành lại biết xấu hổ rồi.”

Bà đón cốc nước, uống một ngụm, nói: “Mạt Mạt, đúng lúc mẹ có chuyện muốn thương lượng với con một chút. …...Tình hình của Thẩm Vân bác sĩ cũng nói rồi, sợ bị ảnh hưởng, mẹ muốn đưa nó đi cách ly trị liệu, thời gian khoảng ba tháng, con thấy thế nào?”

Khương Mạt lặng lẽ nhìn sang Thẩm Vân, anh lười biếng nhắm mắt lại, nhìn cũng không nhìn cô một cái.

Cô đành phải thu lại tầm nhìn, nói: “Con cảm thấy như vậy cũng tốt, con cũng sợ sau này bị ảnh hưởng.”

Tôn Khởi Miên: “Vậy quyết định như thế đi, một lát nữa mẹ sẽ đưa Thẩm Vân đi….”

Đang nói chuyện, tiếng gõ cửa lại vang lên, Khương Ỷ lan xách hộp giữ nhiệt đi vào, nhìn thấy Tôn Khởi Miên ai yo một tiếng: “Đây không phải là thông gia sao? Bà đến sao không nói một tiếng?”

Trước khi ly hôn với bố của Thẩm Vân, quan hệ của Tôn Khởi Miên và nhà họ Khương không tệ.

Tôn Khởi Miên cười: “Anh Khương, chúng ta ra ngoài nói, để hai đứa nhỏ ở lại trò chuyện.”

Khương Ỷ Lan đồng ý, đưa hộp giữ nhiệt cho Khương Mạt: “Cơm trưa của con và tiểu Vân, chút nữa nhớ chăm sóc tiểu Vân ăn.”

Khương Ỷ Lan chột dạ, thấy con gái mình hại con trai nhà người ta gặp hoạ, bây giờ gặp mẹ người ta, còn không phải ra sức thể hiện thành ý ở đây sao.

Cũng không biết Khương Mạt có hiểu hay không, vội vàng vâng một tiếng, Tôn Khởi Miên cười nhìn Khương Ỷ Lan một cái, hai người đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại.

Sắc mặt Thẩm Vân nhàn nhạt, vừa rồi Khương Ỷ Lan vào chào một tiếng bố, sau đó liền không lên tiếng nữa.

Khương Mạt vừa múc cơm cho anh vừa nhỏ giọng nói: “Thẩm Vân, em cũng không biết anh có tin hay không, lần này em thật sự biết sai rồi, em hại anh lo lắng, còn hại anh bị thương….”

Cô đơm cơm xong, đưa cho anh, Thẩm Vân chau mày: “Anh không có khẩu vị, cảm ơn.”

Vô cùng xa cách lạnh nhạt.

Khương Mạt: “Vậy để em đút cho anh ăn.”

Thẩm Vân: “.....Anh tự ăn.”

Khương Mạt lập tức cười nở rộ, đưa bát đũa cho anh, dịu dàng nói: “Cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng.”

Khương Mạt nhìn anh từ tốn ung dung ăn cơm, tiếp tục nói: “Anh….khụ, mẹ nói anh phải cách ly trị liệu ba tháng là ý gì? Không được gặp hay là không được liên hệ?”

Nhìn thái độ của Tôn Khởi Miên, thật ra Khương Mạt bớt lo lắng được phần nào, tình hình của Thẩm Vân có lẽ thật sự không nghiêm trọng, cộng thêm đã hiểu ra rồi, nói chuyện tuỳ ý hơn nhiều.

Thẩm Vân không để ý đến cô.

Khương Mạt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Nếu anh giận em, sau này không định tha thứ cho em cũng không sao cả….”

Cô dừng lại một chút, lại lén nhìn phản ứng của Thẩm Vân.

Thẩm Vân vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như không nghe thấy gì.

Khương Mạt thở dài, nói: “Vậy thì em đành phải theo đuổi anh một lần nữa, đợi anh không còn giận gì nữa, rồi đến khi đồng ý ở cùng em. Theo đuổi anh, em có kinh nghiệm, cùng lắm thì mất thêm sáu năm nữa.”

Thẩm Vân: “.....Khương Mạt Mạt, anh đã từng nói có những lúc em rất phiền chưa?”

Khương Mạt thấy anh chịu nói chuyện với mình, vui còn không kịp, lấy đâu ra mà để ý anh nói gì, nghiêm túc nghĩ một lát, lắc đầu: “Chưa từng.”

Thẩm Vân: “Vậy thì bây giờ anh nói rồi đấy.”

Tôn Khởi Miên nói sai rồi, anh có chút buồn phiền nghĩ, theo cách quấn người này của cô, đừng nói mười ngày, một tuần anh cũng không chống được.