Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua

Chương 86: _Nếu không có người đàn bà xuyên không (6)



Tối hôm đó, mãi đến mười một giờ Thẩm Vân mới về.

Lấy chìa khoá ra mở cửa, cậu hơi sửng sốt.

 
Cô gái nhỏ của cậu mặc đồ chuyên dụng để tập vũ đạo ngồi khoanh chân trên thảm vũ đạo, trên tường lắp máy chiếu, đang xem phim điện ảnh.

Thẩm Vân có ấn tượng với bộ phim này, hình như tên là “Nhịp đập trái tim.”

Cậu cởi giày đi đến, tự giác ngồi vào bên cạnh, lười nhác dựa vào người cô, gác cằm lên hõm vai cô, hít nhẹ mùi hương trên người cô.

Phẫn nộ tích lũy cả một ngày cùng cảm xúc tiêu cực dần dần tiêu tán.

Không sao cả, cậu ôm lấy cô, cậu vẫn còn Khương Mạt Mạt.

Chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh cậu, cậu có thể luôn tiến về phía trước.

Đúng lúc bộ phim kết thúc, Khương Mạt quay đầu ấn cậu xuống thảm vũ đạo, mượn ánh đèn nhìn cậu chăm chú.

 
Cậu hai mươi tuổi rồi.

Bớt đi vài phần ngây ngô so với năm mười tám tuổi, nhiều hơn vài phần trầm ổn, đã dần dần có dáng vẻ của Thẩm Vân lớn, chỉ là dưới vành mắt là một mảng thâm sẫm do thức khuya trong thời gian dài.

Cô nhớ lại sáng hôm nay lúc cậu rời đi tinh thần phấn chấn, nhịn xuống nỗi đau như kim châm trong lòng, giơ tay: “Đã nói là tặng quà cho em đâu?”

Thẩm Vân thả lỏng tứ chi nằm thẳng, lười nhác nói: “Trong túi, tự lấy đi.”

Khương Mạt vừa thò tay liền sờ thấy thứ gì đó cứng cứng trong túi quần cậu, cười hi hi lấy ra xem, là một hình người nhỏ tinh tế, nhân vật trong game được làm thủ công mà trước đây cô nhắn đến nhiều lần.

Nghĩ đến chiếc nhẫn mà Bùi Thiên Ý nói, cô ép cảm xúc phập phồng trong lòng xuống, cố tỏ ra thoải mái nói: “Chỉ có thế này thôi à. Vậy mà làm long trọng như vậy.”

“Có thích không?” Thẩm Vân cười nhìn cô.

Khương Mạt ngập ngừng nói: “Cũng được.”

“Nếu thích….” Cậu nhìn chằm chằm vào môi cô, giọng nói hơi khàn: “Có phần thưởng không?”

Khương Mạt nghĩ ngợi một lúc, cúi đầu hôn cậu.

Một nụ hôn triền miên đau đớn, cậu gian nan dừng lại, bình ổn lại nhịp thở.

“Thẩm Vân…” Cô sát lại bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Em đã đầy hai mươi tuổi rồi.”

Trái tim cậu rút lên một cái.

Cô gái nhỏ trên người cười giống như yêu tinh câu dẫn lòng người, khẽ liếm khóe môi, thấp giọng nói: “Đã có thể làm chuyện chỉ người lớn mới có thể làm từ lâu rồi.”

Yết hầu của Thẩm Vân chuyển động lên xuống kịch kiệt, đốm lửa trong lòng lập tức cháy lên.

Mặc dù hai người ở chung với nhau lâu như vậy, nhưng vẫn luôn chỉ dừng lại ở hôn môi.

Cậu cố chấp cảm thấy, lần đầu tiên phải để đến đêm tân hôn.

Nhưng bây giờ…..

“Trong nhà không có bao cao su.” Cậu ấp úng mở miệng.

Cậu sợ bản thân không đủ định lực, cố ý không chuẩn bị.

“A, trùng hợp thật, em vừa mới mua một cái.” Khương Mạt làm ra vẻ vui mừng ngạc nhiên.

Thâm Vân nhắm chặt mắt, tiếp đến đột nhiên mở ra, lập tức ấn cô vào trong lòng dùng lực hôn lên.

Đêm nay là một đêm khiến người ta thần hồn điên đảo.

Chàng trai hai mươi tuổi lần đầu nếm thử hương vị làm tình, không có chút lực tự khắc chế nào, cô gái trong lòng lại giống như yêu tinh hút máu người, cuốn lấy cậu khiến cậu càng thêm điên cuồng.

Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, cậu mới dần dần ngủ thiếp đi từ trong hưng phấn cực điểm.

Mấy tháng liền không nghỉ ngơi tử tế, tối qua lại cuồng hoan cả đêm, giấc ngủ này Thẩm Vân ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau, tỉnh dậy, cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Lấy điện thoại ra, không biết điện thoại đã tắt từ lúc nào.

Mở máy lên, vô số cuộc gọi nhỡ, cuối cùng là một tin nhắn dài sặc sỡ do Bùi Thiên Ý gửi đến.

“Lão Thẩm cậu đang làm gì vậy? Sao lại tắt máy? Đậu xanh xảy ra chuyện lớn rồi!

Sáng nay đột nhiên bạn gái cậu chạy đến trường, tìm lão tạp chủng, không biết nói cái gì đột nhiên chạy từ văn phòng ra, nói lão tạp chủng phi lễ cô ấy, còn tẩn lão tạp chủng một trận.

Bây giờ trong trường sắp bùng nổ rồi.

Bạn gái cậu cũng trâu bò, thế nào lại quen cả người trong giới giải trí, còn cả mấy người chơi game, toàn bộ đều nói giúp cô ấy.

Những thứ chúng ta chuẩn bị có phải có thể tung ra rồi không?”

Thẩm Vân xem xong, lập tức ngồi dậy, đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cô gái nhỏ cậu đi từ ngoài vào, đi đến trước mặt cậu, cúi xuống hôn cậu một cái.

“Thẩm Vân, lần này để em bảo vệ anh.”

Sau khi tin tức xấu giáo sư nào đó của trường đại học Q nhiều lần xâm chiếm thành quả của học sinh, chơi quy tắc ngầm với nữ nghiên cứu sinh bị phát tán, nhà trường nhanh chóng cách chức xử lý, trả lại quyền ghi danh và thù lao nên được hưởng cho ba người không thiếu một xu.

Bên thuê bây giờ mới biết dự án đều là do ba người Thẩm Vân làm, vị giáo sư nào đó gần như chưa chưng từng động tay vào.

Trải qua vụ việc lần này, ba người Thẩm Vân dứt khoát tự mình đứng ra kéo dự án về làm riêng.

Năm đó Khương Mạt hai mươi hai tuổi, S&M chính thức thành lập.

Lúc này S&M chỉ là một công ty internet, làm về lĩnh vực tự động lái xe.

Nhưng hoàn cảnh lúc này không hề quen thuộc với mô hình tự động lái xe, giai đoạn đầu đầu tư quá lớn vào dự án tự động lái xe, để cân bằng thu chi, Thẩm Vân và Bùi Thiên Ý bắt đầu thương lượng làm thêm trò chơi.

Năm đó, Khương Mạt tổ đội với Lâm Thái Lịch vừa lấy được vòng nguyệt quế giải quán quân thế giới, sự nghiệp thăng tiến, lúc kết quả thi đấu vừa ra, đè tất cả minh tinh trong giới giải trí đều không lên nổi hot search, trên mạng rầm rộ không khác gì giành giải quán quân Olympic.

Trò chơi đầu tiên của S&M là do Khương Mạt giúp đỡ tuyên truyền.

Một lần liền nổi tiếng.

Lúc này việc livestream trên mạng cũng đã phổ biến, vì sự nghiệp của bạn trai, Khương Mạt kéo mấy người đồng đội Lâm Thái Lịch, còn cả Hạ Tiến ngày nào cũng chơi trò chơi của S&M, độ hot kéo dài không suy giảm.

Lễ tình nhân năm nay, Khương Mạt thật thà ngoan ngoãn ở nhà chơi trò chơi của bạn trai như cũ.

Ở cột thông báo hệ thống bên cạnh, nói lễ tình nhân hôm nay sẽ có sự kiện trao tặng phần thưởng quy mô lớn cho người chơi, người xem livestream đều vô cùng tò mò, muốn xem liệu Khương Mạt sẽ rút được phần thưởng gì.

Quan hệ của Khương Mạt và người sáng lập S&M trước nay chưa từng che giấu, mọi người đều đang ồn ào, nếu Khương Mạt không rút được giải thưởng lớn nhất thì trở về sẽ cho Thẩm Vân quỳ bàn phím.

Lần này S&M thật sự dốc hết vốn liếng, giải thưởng hậu hĩnh đến mức khiến người khác nhìn mà rớt nước miếng.

Khương Mạt xoa chân xoa tay, một trong số những giải thưởng là du lịch Maldives một tháng, đây là thứ mà cô mơ ước đã lâu.

Nếu như bốc trúng cô sẽ cùng Thẩm Vân đi du lịch.

Khoảnh khắc mở thưởng, trước mặt mỗi người chơi đều không báo trước đột nhiên những bông hoa đào bay ra lả tả, ngay sau đó, thông báo toàn hệ thống:

[Chúc mừng người chơi ‘Vương Tước giành được giải đặc biệt, một vị hôn phu Thẩm Vân, xin hỏi chấp nhận hay từ chối.]

Đạn mạc yên tĩnh ba giây, trong chốc lát liền bị “Đậu xanh" nhấn chìm.

Đây là cầu hôn sao? Cầu hôn sao?

Quá con mẹ nó lãng mạn đi!

Đạn mạc quỷ khóc sói tru kêu gào: [Aaaaaaaaaa đại đại, mau chấp nhận aaaaaaa!]

Chấp nhận rồi, thì sẽ đại biểu Khương Mạt đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Vân.

Khương Mạt ngây ngốc nhìn tấm thẻ màu hồng nhảy nhót trên màn hình, [Xin hỏi chấp nhận hay từ chối], bên dưới là hai cái nút, một cái là [Chấp nhận], cái còn lại cũng là [Chấp nhận].

Hỏi cái bíp à mà hỏi, căn bản là không cho cô lựa chọn từ chối!

Tên đàn ông chó má này!

Khương Mạt nhìn chằm chằm màn hình nghiến răng nghiến lợi, nghĩ bản thân có chút thiệt thòi.

Lần trước Bùi Thiên Ý nói Thẩm Vân đã đi xem nhẫn rồi, nhưng đến bây giờ một cọng lông của cái nhẫn cô cũng chưa nhìn thấy, cứ như vậy mà đồng ý lời cầu hôn của cậu, khó tránh quá dễ dàng rồi.

Nghĩ vậy, độ cong trên khoé miệng thế nào cũng không kéo xuống được.

“Tại sao không nhấn?” Từ sau lưng truyền đến câu hỏi mang theo ý cười của đàn ông.

Khương Mạt nghiêm mặt quay đầu, Thẩm Vân không biết về từ khi nào, tay đút túi quần dựa người vào khung cửa nhìn cô nở nụ cười.

Cô hừ một tiếng không thèm để ý đến cậu.

Đồng ý với cậu dễ dàng như vậy, nằm mơ.

Thẩm Vân tay đút túi quần bước đến, cúi đầu, khàn khàn nói: “Khương Mạt Mạt, nhắm mắt lại.”

“Làm gì?” Miệng hỏi nhưng cô vẫn nghe lời nhắm mắt lại.

Một giây sau, tay cô bị Thẩm Vân nhẹ nhàng nâng lên, tiếp đến, thứ gì đó lạnh cứng trơn nhẵn luồn vào ngón tay cô.

Đây là…

Khương Mạt bất giác quên mất hít thở.

Đồ vật trên tay bị cậu đẩy từng chút từng chút đến cuống ngón tay, trên ngón áp út bên tay trái, viên kim cương màu hồng nhạt lấp lánh lộng lẫy.

Thẩm Vân nâng cằm cô lên, giọng nói trầm khàn: “Khương Mạt Mạt, gả cho anh.”

Việc đầu tiên sau khi cậu lấy được khoản tiền đó chính là đi mua cặp nhẫn này.

Hiện tại, cuối cùng đến ngày hôm nay cậu đến độ tuổi kết hôn, được cậu tặng đi.

Khương Mạt hít sâu, cật lực ép khoé miệng đang dương lên xuống, quay mặt đi hừ một tiếng: “Thế này đã coi là cầu hôn rồi á?”

Thẩm Vân khẽ cười, quỳ một chân, giơ chiếc nhẫn nam còn lại lên: “Giúp ca ca đeo lên, được không?”

Cuối cùng Khương Mạt cũng không nhịn được bật cười, cười ngốc nghếch giành lấy chiếc nhẫn trên tay cậu, nhẹ nhàng giúp cậu đeo lên tay.

Một cặp nhẫn cưới.

Giống y như chiếc nhẫn trên tay Thẩm Vân lớn.

Thẩm Vân ôm chặt lấy cô rồi hôn, mập mờ nói: “Mạt Mạt, anh yêu em.”

Khương Mạt ôm lấy cổ cậu, nhiệt tình hôn đáp trả, ngậm cánh môi cậu không trả lời.

Trong phòng nhiệt tình như lửa.

Đột nhiên, một cuộc điện thoại phá vỡ không khí ái muội.

Thẩm Vân hít sâu một hơi, rút điện thoại ra nghiến răng nói: “Tốt nhất là cậu có chuyện chính sự không thể không nói.”

Bùi Thiên Ý: “.....Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, chị dâu nhỏ vẫn chưa nhấn ‘chấp nhận’.....”

Khương Mạt ở ngay bên cạnh, có thể nghe thấy, cô sững người một chút.

“...Còn nữa, chị dâu nhỏ vẫn chưa tắt livestream.”

Khương Mạt: “......!”

Cô ngây ngốc quay đầu, trên màn hình máy tính, câu hỏi [Xin hỏi tiếp nhận hay từ chối.] vẫn đang nhấp nháy, bên trên đạn mạc bay kín mít.

[Trẻ con không được nhìn, trẻ con không được nhìn.]

[Mẹ ơi, đây không phải xe đi mẫu giáo.]

[Đậu xanh đậu xanh đậu xanh, Thẩm Tổng đại nhân muốn diễn phim hạn chế đến cực điểm rồi sao?]

[Tôi chỉ muốn ăn đường, không ngờ lại có cả thịt~]

[Aaaaaa Tại sao Bùi Tổng lại ngứa tay gọi cuộc điện thoại này chứ! Tại sao!]

Aaaaaaaa!

Khương Mạt nhanh chóng nhào đến, chân tay luống cuống thoát khỏi livestream, sau đó hung hăng nhấn vào nút ‘chấp nhận.

Một giây sau, toàn server đều đồng loạt bắn pháo hoa.

Hai người Thẩm Vân và Khương Mạt bản chibi mặc lễ phục tay nắm tay bước ra từ ánh lửa ngập trời, nhón chân môi chạm môi hôn nhau.

Bên dưới đánh một dòng chữ:

[Chúc ngài Thẩm Vân và cô Khương Mạt tân hôn vui vẻ!]

Ba năm sau khi kết hôn, cuối cùng Khương Mạt cũng mang thai.

Từ khi cô mang thai, Thẩm Vân đã bắt đầu chuẩn bị phòng trẻ sơ sinh cho con gái bảo bối đáng yêu của mình, đủ kiểu quần áo đồ chơi, đến tên cúng cơm cũng đã đặt xong, gọi là Tỏi Nhuyễn, tên khai sinh là Thẩm Dung Dung.

Khương Mạt không hiểu tại sao Thẩm Vân lại cố chấp cho rằng bọn họ sẽ sinh một bé gái như vậy, lỡ như là con trai thì sao?

Nhưng Thẩm Vân chắn chắn lạ thường, kiên định không lung lay tin tưởng em bé nhất định sẽ là một bé gái.

Ông bố trẻ tiêu chuẩn đứng trước giường nghiêm túc nhìn người yêu của mình: “Khương Mạt Mạt, em bé chúng ta ở thế giới khác sinh ra chính là một bé gái.”

Khương Mạt: “Ồ.”

Một giây sau cậu liền không giữ nổi cơ mặt, ngồi xuống giường sờ lên cái bụng tròn xoe của Khương Mạt, cười ngây ngốc: “Em biết không, Tỏi Nhuyễn nhỏ còn gọi anh là bố đấy. Giọng con bé cực kì đáng yêu, vừa mềm vừa ngọt, anh thật sự muốn móc cả tim ra cho con bé.”

Khương Mạt lạnh nhạt nói: “Ờ.”

Thẩm Vân nâng mắt nhìn cô, không nhịn được cười: “Khương Mạt Mạt, có phải em ăn giấm của con gái em rồi không?”

Khương Mạt cười lạnh không nói.

Thẩm Vân ôm cô hôn một cái: “Yên tâm, cho dù Tỏi Nhuyễn nhỏ có đáng yêu hơn nữa, người ca ca yêu nhất vẫn là Khương Mạt Mạt.”

Khương Mạt dứt khoát lười để ý đến cậu.

Không lâu sau, Khương Mạt vào phòng sinh, Thẩm Vân vừa kỳ vọng vừa căng thẳng vừa sợ hãi đợi ở bên ngoài.

Cho dù biết Khương Mạt Mạt ở thế giới khác sinh con vô cùng thuận lợi cậu vẫn cứ lo lắng.

Cuối cùng, cửa phòng sinh mở ra.

Cậu xông đến túm lấy bác sĩ hỏi: “Vợ và con gái tôi đều không sao chứ?”

Bác sĩ: “Mẫu tử đều an toàn.”

Cậu thở phào một hơi: “Mẫu tử đều an toàn...mẫu tử đều an toàn là tốt...mẫu tử….đợi đã, tại sao không phải là mẫu nữ?!”

Bác sĩ: “Bởi vì sinh ra là bé trai.”

Thẩm Vân: “........”

Cậu ngây người, nửa ngày vẫn không chịu từ bỏ hỏi: “Không phải con gái sao?”

Bác sĩ: “Không phải, là con trai.”

Thẩm Vân: “........”

Tỏi Nhuyễn nhỏ của cậu tại sao đột nhiên lại biến mất vậy?!

Cũng không phải là thích con trai hơn hay là con gái hơn, mà là….đã nói là con gái vậy mà lâm trận lại bị đổi, cậu có cảm giác thất vọng nói không nên lời.

Thẩm Vân bước vào phòng sinh, Khương Mạt nằm trên giường, tinh thần rất tốt, cười trên nỗi đau của người khác: “Ai ya, không phải con gái, người nào đó có phải thất vọng muốn chết rồi không?”

Thẩm Vân đi đến dùng lực hôn cô một lúc giống như trút giận, lúc này mới nhìn sang em bé xấu xí bên cạnh.

Cậu thở dài, không phải con gái thì không thể gọi là Tỏi Nhuyễn được.

“Vậy thì gọi là Rau Thơm đi.”