Thần Thiếp Thất Lễ

Chương 17: Cố ý



Lão nương bị lão đệ chọc cho ngã bệnh, Tống Kỳ rất nhanh đã tới.

Lúc hắn tới, Thục phi đang ngồi một bên giường, Tống phi vốn dĩ lạnh mặt nháy mắt khoác lên một tầng lo lắng.

Tống Kỳ trầm mặt, “Đều lui ra đi, thái y lưu lại, mỏng chiêu nghi cũng lưu lại.”

Ta không có cự tuyệt, vốn sống ở hậu cung hoặc là bo bo giữ mình, hoặc là liền dựa vào thịnh sủng tới một mức độ nhất định, người khác sẽ từ ghen ghét đến kiêng kị, ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng dù là ta bình tĩnh ở lại, cũng không có nghĩa ta có thể bình tĩnh mà nhìn Thái Hậu trong giây lát khôi phục như thường.

Lại liếc mắt lão thần Tiền thái y, nhớ tới Tống Kỳ chỉ đích danh tuyên Tiền thái y...

Ta vốn tưởng rằng họ làm ra hành động thiếu đạo đức, huynh đệ thật sự tính kế lên mẹ ruột, hiện tại xem ra, là mẹ nào con nấy.

Thái Hậu tại hậu cung tung hoành nhiều năm như vậy, kỹ thuật diễn quả nhiên vẫn mang theo sự mới mẻ độc đáo, ta liền rất muốn thỉnh giáo nàng một câu, như thế nào mới có thể làm ra sắc mặt biến hóa linh hoạt lại không lộ chút sơ hở.

Tống Kỳ tiến lên đỡ Thái Hậu, Thái Hậu khoan thai ngồi dậy chấp tay, cười tủm tỉm nói, “Đã là thỉnh ai gia diễn kịch, ai gia cảm thấy vở diễn này tương đối tốt, Kỳ nhi nghĩ sao?”

Tống Kỳ khom lưng, “Như mẫu hậu phân phó.”

“Tuy diễn kịch là giả, nhưng Điều nhi tuổi cũng lớn lại là sự thật, ai gia xem, liền thuận thế chỉ hôn đi.”

Tống Kỳ khóe miệng cứng đờ, thoáng do dự một chút sau liền bán đứng An Vương, “Liền theo ý mẫu hậu.”

Ta quay đầu đi xem bình hoa cổ trên bàn, miêu tả cá chép thật giống, thật là ngụy quân tử, thật tiểu nhân a.

“Ai gia hôm nay thấy cô nương họ Vương không tồi.”

“Nhi tử liền cho người đi điều tra, nhưng hôn nhân của hoàng đệ dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự, mẫu hậu trước xem qua cũng không cần quá mức mệt nhọc, cũng không cần quá vội vàng.”

Thái Hậu vừa phát hiện thấy Tống Kỳ có lương tâm giúp đứa con thứ hai cầu tình, vội vàng vung tay đem Tống Kỳ đuổi ra ngoài.

Mà ta, tất nhiên là đi theo.

Tống Kỳ vỗ vỗ quần áo vốn ngay ngắn, thờ ơ nói, “Hạ Tông, đi tra một chút Vương cô nương kia đi, nhìn xem là nhà ai.”

Hạ Tông nhận lệnh rời đi, phía sau chỉ còn Tiểu Lý Tử xa xa mà đi theo.

Ta nghe thái độ Tống Kỳ tùy ý đem đệ đệ đóng gói tiễn đi, trong lòng thầm than.

·

Trời hôm nay nắng đẹp, Tống Kỳ dắt tay của ta, “Hành lang châu vẫn chưa nhận được cứu tế, trẫm nơi này lại gió êm sóng lặng, thật là……”

Nơi này là triều đình, tất không sạch sẽ, không có manh mối phía trước, chỉ có thể thần không biết quỷ không hay mà phái người đi điều tra, An Vương là người duy nhất có thể tin cũng là người duy nhất được chọn.

Chỉ là, ngươi cùng ta nói những thứ này để làm gì, ngươi cứ như vậy tin ta sao?

Chúng ta cứ đi về phía trước, ta tùy tay hái được một cánh hoa mẫu đơn đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, ta nếu không có khả năng vì hắn mà dừng lại, vẫn là sớm nên kêu hắn chặt đứt những cái tình ý đó đi.

“Hoàng Thượng, thần thiếp nghĩ, thần thiếp dù sao cũng là phi tử hậu cung, luôn là ở tại Càn Nguyên Cung, tóm lại nói những chuyện này không hay lắm.”

Tống Kỳ nghe được lời này bỗng nhiên ngừng lại, ta thình lình bị một lực lôi kéo xoay người lại, lại ngoài dự kiến mà không có ngã vào trong lòng ngực hắn, hắn dang tay đỡ lấy bả vai ta, hai chú chim họa mi trên cây hoa đào bên cạnh vui sướng mà kêu.

Ta đợi một lúc lâu cũng không có nghe hắn nói chuyện, do dự một chút ta ngẩng đầu, bắt gặp con ngươi xinh đẹp tràn đầy bất đắc dĩ, lông mi mảnh dài rũ xuống, tựa hồ còn có chút bi thương.

Ta bị cái này làm hoảng sợ, run lên một chút lắc lắc đầu.

“Nhiên Nhi, là trẫm suy xét không chu toàn, chỉ là trẫm tin tưởng ngươi nhất định có thể bảo vệ chính mình, trẫm cũng tất sẽ không để ngươi bị thương.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Ngươi nếu thật sự muốn hồi Tê Hà Các, trẫm cũng theo ý ngươi.”

Ta nghe lời này, như thế nào đều cảm thấy ta lòng dạ nhỏ nhen, hắn là lang quân si tình, trong nháy mắt lại có chút không đành lòng.

Đó là nếu ta không có nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên một tia giảo hoạt, ta khả năng liền thật sự ngoan ngoãn cùng hắn trở về Càn Nguyên Cung.

Nhưng đuôi cáo lộ ra tới như vậy, đường đường hoàng đế thế nhưng giả vờ đáng thương, vì thế ta chỉ cười, “Rốt cuộc vẫn không hợp quy chế, thần thiếp lo lắng nếu cứ như vậy Hoàng Thượng cũng sẽ bị triều thần lên án.”

Hắn thở dài, “Cũng phải, chỉ là nếu muốn gặp ngươi phải đi xa một chút.”

Ta cúi đầu mắt hơi trợn trắng, kiên quyết xem nhẹ ngữ điệu tràn đầy cô đơn của hắn.

Hắn nói cũng không tồi, nếu cả ngày ở Càn Nguyên Cung, người khác nếu hại cũng không hại đến ta, nhưng ta vốn là không phải tới tranh sủng với các tiểu lão bà của ngươi.

Tống Kỳ duỗi tay phủi cánh hoa đào trên vai ta, buồn bã nói, “Đã gần đến buổi trưa, trẫm và Nhiên Nhi vào trong cung dùng bữa đi.”

Vậy nên ta cùng hắn quay về Tê Hà các.

Mấy ngày không gặp, các cung nhân Tê Hà Các đối với ta càng thêm cung kính, khi hành lễ đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cẩm Bình pha trà đi lên, ta híp mắt vừa lòng mà uống một ngụm, nồng đậm vị ngọt không giống trà Bích Loa Xuân trong tay của Tống Kỳ.

Ổ vàng ổ bạc quả nhiên không bằng ổ chó của chính mình, mỗi ngày ngủ ở nơi chứa đầy cơ mật Đại Sở quốc, hắn không lo lắng nhưng ta rất lo lắng ngày nào đó trời giáng tai họa bất ngờ lắm.

Hắn hiện giờ là đãi ta ngàn tốt vạn tốt, nhưng lòng nam nhân sâu tựa đáy biển, rốt cuộc mỹ nhân vĩnh viễn không quan trọng bằng giang sơn.

Tống Kỳ cười khanh khách mà nhìn ta, “Ăn đồ ngọt trước, cẩn thận đợi lát nữa lại trướng bụng ăn không vô.”

“Hoàng Thượng có hay không nghe qua một câu gọi là tận hưởng niềm vui trước mắt, trà ngọt mà không béo, Hoàng Thượng muốn thử một ngụm không?”

Hắn không cho ta giữ quy củ, hiện giờ ta cũng lười, ta biết như vậy không đúng, nhưng bản tính con người vốn là như vậy, được cho ăn đồ ngon, liền sẽ ngày ngày đều muốn ăn.

Hắn buông chén trà chợt thò tay qua tới ly của ta uống một ngụm.

Màu vàng nhạt cửa sổ giấy nhu hòa đi ánh mặt trời, ta ngồi ở phía trước cửa sổ, đầu của hắn thò qua, rõ ràng uống trà nhưng ánh mắt lại thẳng tắp mà nhìn phía ta, nơi đó lóe sáng như sao trời, tức khắc ánh mặt trời cũng không còn chói nữa.

“Nương nương, có cần phải truyền thiện..?”

Cẩm Bình bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tự giác đánh gãy lời nói tiếp theo, phút chốc quỳ xuống.

Ta quay đầu đi, chầm chậm nói, “Truyền đi.”

“Vâng.”

Tống Kỳ thấp thấp mà cười, “Quả nhiên là môi vẫn lưu hương.”

Ta hoảng thần, thầm than người nam nhân này thật là đáng ghét, lại thấy trong mắt Tống Kỳ lưu chuyển ý cười, thực không cam lòng liền hướng gương mặt gần trong gang tấc hôn xuống.

Tống Kỳ sửng sốt chưa kịp phản ứng lại đã bị ta đẩy ra, liền duỗi tay phải tới bắt ta, ta vội tránh thoát, “Phải dùng cơm.”

Tống Kỳ lại cười, “Trẫm hôm nay không đói bụng, cơm trưa thật không thể nào nuốt trôi.”

Ta giật giật khóe miệng, lời này, không thể nói tiếp a.

Ăn xong cơm trưa, ta đã ngáp tới hai lần, Tống Kỳ lại như cũ không có ý rời đi, ta vì thế chỉ phải cầm quyển sách, này mà nói muốn đi ngủ trưa là trăm lần không được.

Tống Kỳ cũng cầm quyển sách, “Nhiên Nhi, nơi này của nàng thật thoải mái.”

Ta cố cười nhạt, nỗ lực áp xuống buồn ngủ, thời điểm muốn chịu đựng không nổi, thanh âm Hạ Tông ở cửa vang lên, “Hoàng Thượng.”

Tống Kỳ liếc mắt nhìn ta một cái, “Tiến vào đi.”

“Nô tài ra mắt Hoàng Thượng, gặp qua chiêu nghi nương nương. Bẩm Hoàng Thượng, Trấn Quốc đại tướng quân cầu kiến.”

“Đã biết.” Tống Kỳ xoay người cướp sách trong tay ta, xoa xoa đầu, ánh mắt chế nhạo, “Mau đi ngủ đi.”

Ta âm thầm nghiến răng, buồn ngủ bị giảm đi ba phần rồi, hắn cố ý!