Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Chương 76



Tác giả: Mặc Ngôn Mộc

Edit: Bilun

Sáng sớm, Lý Hồng là người đầu tiên rời giường.

Sau khi làm mẹ, chất lượng giấc ngủ giảm xuống không ít, muốn cô ngủ nướng cũng không được, trong lòng lại có việc Hán phục chưa làm xong, sau khi rửa mặt đánh răng xong, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo thoải mái liền đi tới phòng làm việc Mộc Hề Các.

Nhưng khi cô tới nơi, liền thấy một màn kinh người, hai mắt trừng lớn.

Chỉ thấy trong phòng, sáu ma mơ canh được đặt chỉnh tề bên trong.

Trên mỗi con đều mặc một bộ Hán phục xinh đẹp.

Có hình dáng như bọn họ thiết kế hôm qua.

"Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy?" Tiếng hô đầy kinh ngạc của Dư Văn Văn ở phía sau truyền tới, cô hỏi: "Chị Lý Hồng? Đây là chị làm?"

Lý Hồng vội lắc đầu: "Chị làm gì có bản lĩnh như vậy? Chị chỉ đến sớm hơn em một phút thôi."

Dư Văn Văn: "Vậy đây là thần đèn Aladin hiển linh, hay là Chức Nữ hạ phàm? Hay là chỗ chúng ta có cất giấu một nàng tiên Ốc?"

Sau đó hai mắt lập tức tỏa ra ánh sáng lấp lánh: "Mẹ ơi, bộ này đẹp quá, đây chính là bộ mà em vẽ kia sao? Hiệu quả làm ra quả thực còn hoàn mỹ hơn trong tưởng tượng của em."

Dư Văn Văn nhào qua vuốt ve bộ quần áo kia, giống như đang sờ cực phẩm ngọc quý, yêu thích không buông tay, đáy mắt không che giấu được yêu thích. Khi nhìn thấy quần áo của người khác, cũng lộ ra kinh hỉ: "Những bộ khác cũng rất đẹp, bộ nam trang này quá đẹp trai, làm em cũng muốn mặc nam trang. Hu hu hu hu mấy bộ quần áo này em đều thích, em muốn hết......"

Con gái vĩnh viễn không chống lại được sự cám dỗ của quần áo xinh đẹp, Lý Hồng cũng vậy, chỉ là biết khắc chế hơn Dư Văn Văn mà thôi.

Khi Giang Dục có mặt cũng lộ ra bộ mặt ngây ra như chó ngồi xem tát ao, cuối cùng kích động bổ nhào vào bộ quần áo của mình rất muốn mặc thử.

Ba người hỏi han lẫn nhau, đều không phải bọn họ làm ra chỗ quần áo này, vậy chỉ còn lại Điền Tư Hàm, Thời Phi và Cố Việt Trạch, mọi người suy đoán chẳng lẽ là Điền Tư Hàm buổi tối làm cho?

......

Tổ ekip bên kia, Ngụy Vĩ Đống ngủ một giấc tỉnh dậy, liền nghe được cấp dưới báo cáo.

Camera đêm qua quay được một sự kiện khó tin, phó đạo diễn mở video và nói: "Đạo diễn Ngụy, anh xem."

Khi Ngụy Vĩ Đống nhìn thấy hình ảnh đêm qua Thời Phi và Cố Việt Trạch hợp tác may quần áo, cao hứng vỗ đùi, nói đây là tư liệu tuyệt vời, đến lúc phát sóng không lo không có người xem.

Hai người này đều có vẻ đẹp của thần, một người thanh xuân đầy sức sống, một người lạnh lùng cấm dục, đứng ở bên nhau chính là một đôi CP nha.

Kết quả khi nhìn thấy tay Cố Việt Trạch đặt lên eo Thời Phi, lại nhìn thấy hai người tán tỉnh ve vãn nhau phía sau.

Hai mắt Ngụy Vĩ Đống chớp như điên, cái này hình như hơi mạnh bạo quá rồi, hình ảnh này một khi phát ra ngoài, cho dù cư dân mạng mù cũng có thể nhìn ra hai người có gì đó bất thường.

Thích hợp xào CP gia tăng nhiệt độ, nếu thật sự để dân mạng biết hai người này có cơ tình, có lẽ sẽ bị phản phệ.

Kỳ thực trong giới giải trí, đồng tính luyến ái là một việc rất bình thường, ở đâu cũng có, nhưng khả năng tiếp thu của cư dân mạng vẫn có hạn.

Cho nên đại đa số những người đồng tính trong giới giải trí đều không quá muốn lựa chọn công khai.

Hai người này cũng không ý tứ một chút, không biết trong phòng còn có camera sao? Đã thổi lỗ tai lại còn sờ eo.

Phó đạo diễn hỏi: "Đạo diễn Ngụy, cái này có cắt nối biên tập để phát sóng không?"

Đạo diễn Ngụy quở trách: "Phát sóng? Anh dám phát sóng à? Người khác không biết thân phận của chủ tịch Cố, anh còn không rõ sao? Chưa được anh ta đồng ý đã phát sóng loại hình ảnh này, chẳng may rút vốn đầu tư thì chương trình của chúng ta cũng toi đời."

Quan trọng là với năng lực của chủ tịch Cố, đừng nói chương trình này, các chương trình về sau có thể phát sóng hay không còn không biết.

Tư liệu tốt như vậy, rõ ràng khi cắt nối biên tập ra sẽ có rating rất cao, lại chỉ có thể tự mình xem ở hậu trường.

Đạo diễn ngụy tiếc nuối vỗ trán.

Hai người này đang ghi hình đấy, không biết khắc chế một chút sao? Nếu không ông cũng không tới mức ở chỗ này vừa tiếc nuối vừa khó chịu.

Cuối cùng Ngụy Vĩ Đống ra lệnh cho những người tối qua đã xem đoạn video này phải giữ kín như bưng không được nói lung tung ra ngoài.

......

Lý Hồng bọn họ sau khi hỏi nhân viên công tác, biết những bộ Hán phục xinh đẹp này đều là do Cố Việt Trạch và Thời Phi thức đêm làm ra.

Thậm chí còn suy xét tới lòng tự trọng của bọn họ, không trực tiếp gia công hoặc vứt bỏ bán thành phẩm của bọn họ.

"Nghe anh trai quay phim ngoài cửa nói, Thời Phi tới hơn 5 giờ sáng mới quay về, trời đều sáng. Cố Việt Trạch thì về muộn hơn cậu ấy một chút, 7h20 sáng mới về nghỉ ngơi." Dư Văn Văn nói với mọi người sự tình nghe được.

Lý Hồng nói: "Vậy đồng nghĩa với việc trước khi chúng ta rời giường chưa tới nửa tiếng mới đi ngủ, hai đứa nhỏ này vất vả rồi."

Sau khi làm mẹ, Lý Hồng nhìn người nhỏ tuổi hơn mình, đều có một loại cảm giác của tình mẫu tử.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

Dặn dò mọi người: "Mọi người đừng tới quấy rầy bọn họ, để bọn họ ngủ nhiều một chút."

Giang Dục và Dư Văn Văn cùng Điền Tư hàm đều gật đầu.

Sau đó mấy người lại bắt đầu vây quanh mấy bộ Hán phục kia, làm đẹp quá, Điền Tư Hàm nói kỹ thuật thủ công này không giống của người mới.

Chẳng lẽ học bá thật sự học cái gì cũng nhanh.

Thời Phi ngủ khoảng 5 tiếng, khi tỉnh lại đã hơn 11 giờ.

Vươn người, ngồi trên giường phát ngốc năm giấy, sau đó nhớ tới việc đêm qua.

Đôi mắt giảo hoạt xoay chuyển, lấy giấy bút trong vali của mình ra bắt đầu viết.

10 cách theo đuổi.

Chủ tịch Cố theo đuổi người khác quá dài dòng, Thời Phi quyết định tự mình đưa ra sách lược cho hắn, vị quân sư phía sau hắn kia có vẻ cũng không dùng được lắm.

Sau khi viết xong cách công lược, Thời Phi xé tờ giấy kia ra, để trong túi, sau đó đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.

Vừa lúc gặp được chủ tịch Cố ở phòng bên cạnh đi ra. Bên trong mặc một cái áo thun màu trắng, bên ngoài khoác áo sơ mi màu xanh da trời, vẫn là phong cách trẻ trung.

Thời Phi vẫy vẫy tay với đối phương, nở nụ cười tươi chào: "Buổi sáng tốt lành."

Cố Việt Trạch sửa đúng: "Giữa trưa."

Thời Phi: "......" Cho nên nói người này đúng là không có tình thú, anh một hai phải sửa đúng làm gì vậy? Tỏ vẻ ý thức về thời gian của anh rất tốt sao?

Thời Phi vắt khăn lông lên vai của mình, bất đắc dĩ thở dài nhìn đối phương, sau đó tự mình đi tới giếng ở sau nhà.

Những căn nhà này đều là nhà cũ, bọn họ vẫn quen dùng nước giếng thay vì dùng nước máy.

Cái giếng này là kiểu giếng bơm tay, Thời Phi cầm cái cốc của mình, một tay bơm nước một tay cầm cốc hứng nước, sau đó bắt đầu đánh răng.

Cố Việt Trạch đi tới, nhìn thấy cái 'giếng' có dáng vẻ kỳ lạ này, đang nghiên cứu.

"Chắc là anh chưa từng nhìn thấy cái giếng như này bao giờ nhỉ? Không biết dùng đúng không, có muốn tôi dạy anh không?" Thời Phi vừa nói xong liền thấy Cố Việt Trạch tiến lên một tay cầm lấy cần bơm nước ấn ấn, nước bên trong liền chảy ra, nói: "Đây là phương pháp rất đơn giản vận dụng chuyển động lên xuống để tạo áp suất không khí bên trong và bên ngoài, khiến nước chảy ra, thứ này còn cần dạy?"

Cố Việt Trạch thực nghiêm túc hỏi.

Thời Phi buồn bực, thiếu chút nữa cho rằng đây đúng là một vị chủ tịch không dính khói lửa nhân gian, đây là một vị chủ tịch IQ cao khả năng học tập vô cùng mạnh mẽ.

Nguyên lý đơn giản như vậy, chỉ cần nhìn kỹ một chút là hiểu.

Cố Việt Trạch hỏi: "Chảy nước, thật nhiều nước, cậu muốn không?"

"......" Lời này cảm giác có chút đen tối, Thời Phi cười cười đáp lại: "Không cần, tự tôi làm được."

Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng nhau đi về trước nhà.

Sắp tới cửa phòng từng người, Thời Phi nhìn đối phương.

"Tôi có thứ này cho anh."

"Tôi có thứ này cho em."

Hai người đồng thời mở miệng, sau đó lại cùng nhau hỏi: "Anh/Em muốn cho tôi cái gì?"

Thời Phi nói: "Vậy tôi đưa trước."

Sau đó nghĩ dù sao đây cũng là nhà người khác, cổng lớn dễ bị nhìn thấy, Thời Phi đi vào phòng mình trước, vẫy vẫy tay nói: "Vào đi."

Anh trai quay phim phía sau muốn vào theo, Cố Việt Trạch đưa tay đóng cửa lại, ngăn người ở bên ngoài.

Thời Phi vừa vào phòng liền để khăn mặt và cốc nước xuống, lau lau hai bàn tay ướt vào quần áo, lấy một tờ giấy gấp trong túi đưa qua, nói: "Anh nhìn xem."

Cố Việt Trạch tiếp nhận mở ra xem, giọng nói trầm ấm vang lên: "10 cách theo đuổi một người...."

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thời Phi, xác định cậu không có đưa sai, lại tiếp tục nhìn nhưng không đọc ra tiếng.

Sau khi xem xong, Cố Việt Trạch cũng lấy một tờ giấy trong túi mình ra: "Đây là của tôi, em nhìn xem."

Thời Phi cầm lấy tờ giấy A4 được gấp 4 góc phẳng phiu kia, quả nhiên là người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Vừa mở ra xem, đập vào mắt là mấy chữ to 'Hợp đồng theo đuổi'.

Bên B: Thời Phi

Bên A: Cố Việt Trạch

Bởi vì bên A Cố Việt Trạch đã yêu từ cái nhìn đầu tiên với Thời Phi, sau khi được bên B đồng ý, bên A sẽ có hành động theo đuổi bên B.....

Ban đầu Thời Phi còn có thể kiên nhẫn một chút, về sau lại mím môi không ngừng cười, muốn cố gắng nhịn nhưng lại không nhịn được nữa.

Cái tên này cư nhiên còn làm cả một bản hợp đồng theo đuổi nữa, hình thức bên trên hoàn toàn dựa theo hợp đồng kinh tế, còn là bản đánh máy có con dấu, tiểu đề phông chữ đậm tiêu chuẩn, văn bản chính thức.

Bên dưới chia thành điều 12345..., đúng là có đủ.

"Có vấn đề gì sao?" Cố Việt Trạch cảm thấy đề nghị này của mình khá ổn.

Thời Phi chỉ vào điều khoản bên trên nói: "Bên trên viết, để tăng thêm sự hiểu biết, cứ một tuần là phải sắp xếp một lần ăn cơm xem phim, còn có điều ba này nữa, mỗi ngày bên A phải tặng cho bên B một bó hoa, mỗi tuần tặng một món quà cho bên B....."

Thời Phi cũng không biết phải nói gì: "Đây sao có thể là hợp đồng theo đuổi, rõ ràng là quyền lợi của bạn trai. Anh cũng chưa theo đuổi được tôi, mà đã nghĩ tới quyền lợi hưởng thụ trước rồi sao? Sao anh không dứt khoát ghi cả một tuần hôn mấy lần lên giường mấy lần vào luôn đi?"

Cố Việt Trạch lại nghiêm túc suy xét khả năng, sau đó nghiêm túc nói: "Nếu em muốn, tôi cũng có thể thêm những điều khoản này vào."

Thời Phi: "Cái gì mà tôi muốn? Chẳng lẽ hiện tại không phải anh muốn...." Nói được một nửa, Thời Phi tạm dừng, đuôi lông mày hơi nhướng: "Lại thả thính tôi?"

Cố Việt Trạch: "Tôi rất nghiêm túc suy xét những yêu cầu em đưa ra."

Thời Phi khẽ cắn môi, ý cười trong mắt càng sâu, cũng không theo đuổi cái đề tài này nữa, hỏi sang vấn đề khác: "Cái hợp đồng này không phải là quân sư của anh nghĩ giúp anh đấy chứ?"

Cố Việt Trạch lắc đầu: "Tôi tự nghĩ."

Khóe miệng Thời Phi nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Bây giờ tôi biết vì sao anh cần quân sư rồi." Với thủ đoạn theo đuổi như này, cũng may là mình, đổi thành bất cứ một người nào khác nếu đưa ra hợp đồng như vậy, có lẽ còn cho rằng đối phương đang sỉ nhục mình, ném cái tờ giấy này vào mặt hắn.

Cầm lấy chiếc bút máy ở bên cạnh, sảng khoái ký tên lên, đưa bản hợp đồng cho Cố Việt Trạch.

Cố Việt Trạch vươn tay muốn cầm lấy, Thời Phi lại không buông tay, nhón chân nhẹ giọng bên tai hắn nói: "Vậy anh cần phải hoàn thành hợp đồng thật tốt nhé, bên A."

Ánh mắt Cố Việt Trạch chớp chớp hai cái, hơi thở mềm mại bên tai còn ngứa, nghiêng đầu nhìn cánh môi mỏng gần trong gang tấc, nuốt nước miếng nói: "Tôi cảm thấy, tôi nên bổ sung một vài điều khoản."

Nói rồi Cố Việt Trạch hơi cúi đầu muốn hôn lên cánh môi tha thiết mơ ước kia, Thời Phi lại lui ra sau một bước nói: "Muộn rồi."

Sửa sang lại quần áo một chút, nói: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta nên ra ngoài."

Nhìn vẻ mặt ảo não của người nào đó khi không thực hiện được ý đồ, Thời Phi đắc ý nhẹ nhàng bước đi, mở cửa ra.

Sau đó nhìn thấy anh trai quay phim vẻ mặt đau khổ vì bị vị chủ tịch nào đó nhốt ngoài cửa, Thời Phi cho đối phương một nụ cười dịu dàng, liền đi trước tới Mộc Hề Các đi.

Mặt khác ở bên kia, Giang Dục không cần làm quần áo, chỉ có thể nhàn rỗi đi dạo khắp nơi, đi hết chỗ này tới chỗ khác.

Vừa lúc tới giờ cơm trưa, Lý Hồng bảo Giang Dục đi xem Thời Phi bọn họ tỉnh chưa, nếu chưa tỉnh còn có chút thời gian có thể ngủ tiếp một lát.

Y chưa kịp đi, hai người đã một trước một sau đi tới.

Mọi người cảm ơn Thời Phi và Cố Việt Trạch một phen, sau đó liền cùng nhau đi ăn trưa ở gần đó.

Khi bọn họ ăn cơm, camera sẽ quay trước mặt họ, đây là phương thực quay chụp chương trình thực tế rất bình thường.

Nhưng Giang Dục phát hiện, khi ăn cơm được tương đối, y liền nhìn thấy Ngụy Vĩ Đống và tổ đạo diễn cùng một vài người khác, cả đám đều cầm di động dáng vẻ kích động.

Thậm chí Ngụy Vĩ Đống sợ ảnh hưởng tới việc ghi hình, kích động tới mức chỉ có thể nắm chặt tay đưa lên miệng cắn, đề phòng kêu ra tiếng.

Đi qua đi lại tại chỗ, kích động rơi nước mắt, khiến Giang Dục rất là tò mò, không khỏi mở miệng hỏi: "Đạo diễn Ngụy, các ông sao thế? Cả đám giống như bị mà ám vậy?"

Ngụy Vĩ Đống kích động nói: "Cổ phiếu, cổ phiếu......"

Giang Dục: "Cổ phiếu sụt? Vậy ông cũng đừng quá đau khổ, may mà bỏ vào không nhiều tiền lắm, phần tiền của Thời Phi tôi....."

Mua cổ phiếu vốn dĩ có thành phần dựa vào may mắn, thật sự thất bại cũng không sao, cũng may y đã sớm nghĩ tới việc phần lỗ của Thời Phi để y bù lại là được rồi.

Ngụy Vĩ Đống vỗ đùi thật mạnh, cao hứng nói: "Tăng tăng, cổ phiếu tăng mạnh."

Giang Dục: "Cái gì? Tăng mạnh?"

Mấy vị khách mời khác cũng ngơ ngác, vội vàng xúm lại xem.