Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Chương 88



Tác giả: Mặc Ngôn Mộc

Edit: Bilun

Notebook trên mặt bàn lập tức hiện lên vài trăm cái cửa sổ, nếu là máy tính bình thường đã sớm bị đơ không thể vận hành thậm chí là sập nguồn.

Notebook của Thời Phi lại vận hành rất tự nhiên, hoàn toàn không bị hạn chế.

Mất tầm hơn 20 phút, máy tính vang lên bíp bíp bíp, Thời Phi lấy ra hình ảnh.

Trong một chiếc xe Minibus, một đoạn video của camera giám sát giao lộ thoáng qua hình ảnh, quay được một người giống như Ngụy Như.

Thời Phi phóng lớn tỉ lệ lên so sánh lần nữa, sau đó khóe miệng hơi cong: "Tìm được rồi."

Đây là video giám sát ngày hôm qua, hiện tại đã qua một ngày, cũng không biết sẽ như thế nào.

Tra theo tuyến đường chiếc xe này đi, kết quả xe chạy tới một nơi không có camera giám sát, manh mối bị cắt đứt, Thời Phi siết chặt nắm đấm.

Nhóm Liên minh số 1 bên kia có tin nhắn.

Lão Ưng:【 Tra được rồi, gửi vào hộp thư của cậu, có một xu mà bắt ông đây làm nhiều việc như vậy, thật không biết xấu hổ. 】

Tử Hồn:【Tôi cũng tra được một người khác, cũng gửi đến hòm thư của cậu. 】

Bò cạp độc:【Cho tôi thêm hai phút, vừa rồi cướp bao lì xì nhất thời cao hứng, tay có chút kích động run rẩy không nghe lời, hơi chậm một chút.】

Rất nhanh Thời Phi cũng nhận được tài liệu Bò cạp độc gửi.

Gấu Trúc:【Cảm ơn, hôm nào mời mọi người ăn cơm.】

Lão Ưng:【Thôi đi, lời này có quỷ mới tin, đến giờ chúng tôi còn chưa biết cậu là nam hay nữ là người hay ma đấy.】

Gấu Trúc:【Có cơ hội sẽ biết, tôi còn có việc off trước.】

Thời Phi liền rời khỏi giao diện trò chuyện trên WeChat, kết quả khi cậu rời khỏi 'Ngu Nhân Mã Đầu ' online, vẻ mặt hưng phấn hỏi:【Có phải Gấu Trúc tới đúng không? Cái tên này đã lâu không thấy cậu ta online, mau ra đây thi đấu ăn gà với tôi.】

Lão Ưng:【Cậu ấy đã offline, cậu vẫn nên tiếp tục cút đi ăn đi.】

Ngu Nhân Mã Đầu:【??? 】

Ngày thường trong nhóm Liên minh số 1 có mấy tên hay lảm nhảm, cho nên trên cơ bản cậu đều để chế độ chặn tin nhắn nhóm, dù sao có việc gì bọn họ sẽ nhắn tin riêng cho mình.

Nhìn thấy mấy tài liệu bọn họ gửi tới, Thời Phi híp mắt, mang theo một tia nguy hiểm: "Quả nhiên tên khốn kiếp này có liên quan."

Thời Phi thở phào một hơi, sau đó đứng dậy về phòng ngủ, kéo tủ quần áo muốn đổi thành áo hoodie màu trắng, sau đó nghĩ nghĩ lại lắc đầu: "Không được, màu trắng dễ bị bẩn, lúc giặt khá phiền toái."

Sau đó lại đổi sang một cái áo hoodie liền mũ màu đen, thay sang chiếc quần thoải mái, cõng notebook của mình, đi giày thể thao liền ra ngoài.

Khi ở thang máy, kéo mũ áo hoodie lên, lại đeo thêm khẩu trang.

Lúc tới cửa phát hiện cậu còn chưa có xe, cần gọi xe, quá thê thảm.

Cầm di động gọi cho vị chủ tịch nào đó: "Cố lão gia, bây giờ tôi muốn ra ngoài xử lý chút việc, không tiện gọi xe taxi, anh có thể tìm được một tài xế nào đáng tin đón tôi không? Đương nhiên nếu anh muốn xum xoe, đây cũng là một cơ hội tốt."

Cố Việt Trạch hỏi: "Em đang ở đâu?"

Thời Phi: "Cửa nhà."

Cố Việt Trạch: "Chờ mười phút."

Thời Phi: "Mười phút, nhanh như vậy?"

Cố Việt Trạch: "Đúng lúc tôi đang làm ở gần đó."

Thời Phi: "Được, vậy tôi chờ anh."

Ánh nắng mùa hè có chút độc, Thời Phi tìm một góc râm, kéo hai quai ba lô chờ người.

Chưa tới mười phút, một chiếc xe dừng trước mặt, Cố Việt Trạch từ ghế sau đi ra, mặc một thân tây trang nghiêm túc, nhìn Thời Phi: "Sao lại thế này?"

"Lên xe nói." Thời Phi theo thói quen định mở cửa ghế phụ, bị vị chủ tịch nào đó trừng cho một cái, bất đắc dĩ: "Tôi biết rồi tôi biết rồi, ghế phụ nguy hiểm, tôi ngồi ghế sau."

Thời Phi mở cửa sau ngồi xuống, người nào đó cũng ngồi vào theo.

Thời Phi báo địa chỉ, để Trương Vụ đi tới địa chỉ kia trước.

Dọc theo đường đi đơn giản thuật lại sự tình cho Cố Việt Trạch, Trương Vụ ngồi ghế lái bất đắc dĩ, loại này vừa thấy là có việc cần làm, sao lại kéo theo anh ta.

Cố Việt Trạch: "Vậy em tra được địa chỉ?"

Thời Phi mở notebook, vừa cúi đầu vừa nhanh chóng ấn, Cố Việt Trạch nhìn thấy trên notebook của cậu có rất nhiều cửa sổ, hình như là video giám sát của tiểu khu nào đó.

"Em còn biết dùng máy tính sao?" Cố Việt Trạch hỏi.

"Biết một chút, sơ sơ." Mười ngón tay của Thời Phi nhanh chóng gõ chữ, đầu cũng không nâng lên.

Xe dừng lại ở gần một khu chung cư, Thời Phi một tay bê máy tính xuống xe, một tay xách ba lô của mình.

Cố Việt Trạch xuống xe theo hỏi: "Em định làm gì bây giờ?"

Thời Phi lại lần nữa kéo ba lô của mình nói: "Đương nhiên là đi vào tìm người."

Cố Việt Trạch nhìn cửa sổ phòng bảo vệ bên kia, lại nhìn camera theo dõi ở bốn phía, nói: "Tôi đi xử lý mấy thứ kia, em cứ yên tâm đi vào."

Thời Phi nói: "Anh muốn lấy tiền đập vào đúng không? Không cần, tiền này giữ lại về sau nuôi tôi."

"Không phải." Cố Việt Trạch nói: "Giống cách của em."

Lúc nà Trương Vụ ngồi ở ghế lái, ngắt điện thoại, nói: "Chủ tịch, đã xong."

Hắn vừa dứt lời, Thời Phi phát hiện tất cả màn hình giám sát trên notebook của mình đều biến thành màu đen.

Hiển nhiên những camera theo dõi đó đã bị tắt, Thời Phi nhìn về phía đối phương.

Cố Việt Trạch vẻ mặt nhẹ nhàng bình tĩnh nói: "Tất cả khu vực này đều là nhà của tập đoàn Cố thị." Tắt camera giám sát chỉ là một cú điện thoại mà thôi.

Thời Phi giơ ngón tay cái lên với hắn, quả nhiên là người có tiền.

Bỏ notebook vào ba lô, nói với Cố Việt Trạch: "Hay là anh ở trong xe chờ tôi, tôi sẽ ra ngay thôi?"

Cố Việt Trạch gật đầu: "Cẩn thận một chút."

"Được." Thời Phi giao ba lô của mình cho Cố Việt Trạch, sau đó đội mũ áo lên đi vào.

Thời gian này đại đa số người dân đều đang đi làm, một đường may mắn không gặp người nào.

Thời Phi đi thang máy lên, trong thang máy lấy di động ra, mở một đoạn ghi âm, đưa lên tai nghe đi nghe lại không ngừng.

Thang máy dừng ở tầng 12, Thời Phi đi tới trước cửa phòng 1203, vô cùng lịch sự ấn chuông cửa, đội mũ lưỡi trai lúc trước lên, hơi cúi đầu.

"Ai vậy?" Giọng nói của Ngô Tự Cường từ bên trong vang lên, giọng nói hơi mang theo cảnh giác, còn nhìn qua mắt mèo xem tình hình bên ngoài, chỉ thấy đối phương đội mũ cúi đầu, không nhìn ra là ai.

"Là tôi, mở cửa." Ngô Tự Cường nghe được giọng nói của 'Từ Thiên Thân' bên ngoài cửa truyền vào.

Nhanh chóng mở cửa ra, vừa mở vừa chỉ trích: "Không phải đã nói liên hệ bằng điện thoại rồi sao? Sao anh lại còn tìm tới tận cửa?"

'Từ Thiên Tân' cúi đầu đi đến.

"Mau mau đóng cửa lại." Ngô Tự Cường chạy tới, muốn nhanh chóng kéo màn che đi, kéo được một nửa liền nhận ra có gì đó sai sai: "Không đúng, từ trước tới giờ tôi chưa nói cho anh tôi ở đâu, sao anh lại biết?"

Quay ngoắt đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Thời Phi ngẩng đầu, tháo khẩu trang của mình xuống.

Ánh mắt của Ngô Tự Cường lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ: "Mày mày mày mày mày sao mày lại tìm tới đây?"

Thời Phi một tay đút túi áo hoodie, một tay vẫy vẫy về phía Ngô Tự Cường nói: "Tổng giám đốc Ngô, lâu rồi không gặp."

Ngô Tự Cường chỉ vào cậu hỏi: "Vừa rồi là giọng của mày?"

Thời Phi cười cười, lại dùng giọng của 'Từ Thiên Tân' nói một lần: "Đúng là tôi."

Ngô Tự Cường: "Sao mày làm được?" Nếu không phải nghe thấy tiếng của Từ Thiên Tân, gã cũng sẽ không mở cửa dễ dàng như vậy, sao Thời Phi còn biết bắt chước cả giọng nói?

Thời Phi cười khôi phục lại giọng nói của mình: "Tổng giám đốc Ngô, trí nhớ của ông cũng thật không tốt, ông đã quên trong cuộc thi tìm kiếm tài năng tôi đã từng hát giả giọng nữ rồi sao, bắt chước giọng nói với tôi mà nói, không phải việc gì khó."

Thời Phi phẩy phẩy mùi khói tràn ngập trong không khí nói: "Tôi không muốn tốn nhiều thời gian với ông, chắc ông biết vì sao tôi tìm ông rồi nhỉ, ông định tự mình nói ra? Hay là để tôi ép ông nói."

Ngô Tự Cường thật muốn tát một cái vào khuôn mặt tươi cười của Thời Phi, không nói hai lời liền muốn mở cửa sổ chạy đi, gã không muốn đánh nhau với Thời Phi.

Ngô Tự Cường còn nhớ lúc trước khi Thời Phi rời khỏi thi đấu, vốn muốn cho người bắt cậu lại, phái ra bốn bảo tiêu, kết quả đều bị đánh cho một trận.

Vừa thấy độ cao của tòa nhà, Ngô Tự Cường lại lùi bước trở về.

Thời Phi: "Ông muốn nhảy lầu thì cứ nhảy đi, cứ nhảy đi, tôi không ngăn ông đâu."

Nhất định phải đi qua cửa đã bị Thời Phi chặn lại. Ngô Tự Cường lui ra sau hai bước, cầm lấy gậy bóng chày bên cạnh nói: "Thời Phi, mày đừng xằng bậy, chỗ này toàn là camera giám sát, mày đánh tao, mày cũng chạy không thoát. Mày hiện tại là nghệ sĩ nổi tiếng, chỉ cần phơi ra một chút tin tức mày xâm nhập vào nhà riêng của người khác, kiếp sống giới giải trí của mày liền chấm dứt."

Thời Phi: "Trước khi khiếp sống giới giải trí của tôi chấm dứt, ông có tin tôi có thể đánh ông thành tàn phế trước không."

Ngô Tự Cường cắn chặt răng, giơ gậy bóng chày tiến về phía Thời Phi, vung gậy về phía cậu.

Thời Phi né người một cái, vươn chân nhẹ nhàng gạt một cái, Ngô Tự Cường ngã lăn quay ra đất như chó ăn c.ứ.t, Thời Phi đi qua dùng sức đá gã lăn ra cạnh cửa, tiến lên tay đấm chân đá: "Mẹ nó sao ông cứ muốn tới khiêu chiến điểm mốt chốt của tôi thế hả? Nghĩ tôi có một mình nên bắt nạt có phải không? Từ lúc tham gia chương trình tìm kiếm tài năng đã nhìn chằm chằm không dứt vào tôi, ông đây đẹp trai thông minh tài hoa hơn ông là lỗi của ông đây à?"

Thời Phi đá một cái, vừa đá vừa chửi: "Đã lâu như vậy rồi còn nhìn chằm chằm tôi không buông, ông thật cho rằng tôi không biết chuyện mấy lần trước là ông đứng sau lưng giở trò quỷ sao? Tôi muốn làm một người hài hòa, cứ bắt tôi phải ra tay đánh người. Vốn định chậm một chút thu thập mấy thằng khốn nạn các người, kết quả còn lần lượt vội vàng tới tìm ngược, là muốn biểu hiện tôi lương thiện đến giờ còn cho ông ở bên ngoài nhảy nhót sao?"

"Đừng đánh đừng đánh......" Lúc trước Ngô Tự Cường chỉ biết Thời Phi rất thông minh, nhưng lại không biết cậu còn có khuynh hướng bạo lực, trẻ tuổi đã ra tay tàn nhẫn như vậy.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, có người bên ngoài hỏi: "Này, người bên trong sao vậy, kêu to vậy không có việc gì chứ?"

Ngô Tự Cường vừa định lớn tiếng kêu cứu, Thời Phi đạp một chân lên mặt gã, dùng chân ngăn lại cái miệng muốn hô lên của gã, bắt chước giọng của Ngô Tự Cường nói: "Không có việc gì, xem phim hành động, tôi vặn nhỏ âm thanh lại một chút."

Sau đó vơ lấy cái giẻ lau bên cạnh trực tiếp nhét vào miệng Ngô Tự Cường, sau đó đánh tiếp: "To gan nhỉ, chơi xỏ tôi thì thôi, còn dám kết bè kết đảng với người khác tới bắt cóc người, là trước kia tôi quá lương thiện, mới khiến ông cảm thấy có thể nhổ lông trên người tôi hết lần này đến lần khác sao."

Thời Phi hơi ngồi xổm xuống, một tay túm lấy cổ áo Ngô Tự Cường, hỏi: "Nói, các người giấu người ở đâu?"

Ngô Tự Cường: "Ô ô ô ô ô ô ô......"

"Miệng cũng cứng đấy, không nói đúng không." Thời Phi nhặt gậy bóng chày bên cạnh lên, đặt gậy bóng chày lên người Ngô Tự Cường nói: "Không muốn nói, vậy tôi phế một chân của ông trước nhé, xem ông có nói hay không."

Thời Phi chỉ cây gậy về phía chân trái Ngô Tự Cường nói: "Nói đi, ngày thường ông không thích cái chân nào, tôi giúp ông phế đi trước.:

Ngô Tự Cường lắc đầu thật mạnh: "Ô ô ô ô......"

Thời Phi lại tiếp tục nói: "Đi đường phải dùng hai chân, như vậy xem ra chân thứ ba không dùng tới, chi bằng tôi liền phế cái chân này đi." Nói xong chuyển gậy bóng chày về giữa hai chân Ngô Tự Cường.

Cảm giác được sức nặng giữa hai chân mình, Ngô Tự Cường sợ tới mức giật mình một cái, mau chóng tự mình lấy giẻ lau trong miệng ra, khóc lóc nói: "Tôi nói tôi nói......"

"À, quên mất miệng ông bị chặn." Thời Phi lạnh lùng nói, sức lực trên tay lại mạnh thêm hai phần nói: "Ông tốt nhất nói thật cho tôi, nếu không....."

Thời Phi từ trước tới nay luôn giảo hoạt, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt phượng quyến rũ ngày thường, lúc này lại trở nên lạnh lẽo đáng sợ, trên người xuất hiện một cảm giác nguy hiểm không biết từ đâu.

Khiến Ngô Tự Cường cảm nhận được rõ ràng sát ý ập tới từ chàng trai trước mặt, đối phương thật sự có ý định giết gã, cũng không phải chỉ hù dọa gã mà thôi.