Thần Tượng Tai Tiếng

Chương 2



Đội ngũ trang điểm bị đuổi ra, phòng trang điểm khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có. Nhưng vấn đề là hiện tại, có một ánh mắt như muốn xuyên thủng cậu, như một ngọn giáo đâm vào người cậu, không thể cử động, tay chân bị cùm, bàn ghế trở thành chỗ thẩm vấn, còn cậu thì biến thành một phạm nhân.

Tịch Bất Bạch quan sát đôi mắt hung hãn của Kim Sư qua gương.

Một hạt mầm bắt đầu bén rễ.

Bọn họ dù gì cũng đuổi nhà tạo mẫu với mấy người kia ra rồi, có khi nào sắp đến lượt cậu không?

Nghe có hơi thái quá và vô lý nhưng cũng không thể không xảy ra.

Đối phương thoạt nhìn là kiểu người an tĩnh thích ở một mình, trên người toát ra vẻ u sầu cao quý khó lòng vượt qua, muốn chiếm cho riêng mình một mảnh gỗ lạnh trong vườn bách thảo.

Sau khi chăm chú quan sát anh, Tịch Bất Bạch phân tích được hai nguyên do trên.

Thứ nhất: Đối phương cảm thấy cậu chướng mắt. Thứ hai: Ngay từ đầu đã không thích ở cùng phòng thay đồ với cậu.

Nhà tạo mẫu và những người khác bị đuổi vì nói quá nhiều, mà nhiều lời sẽ bị ghét, vậy nên Tịch Bất Bạch chọn cách im lặng giả chết.

Đuổi người khác đi cũng chẳng sao, miễn đừng đụng đến cậu là được.

Nhưng sự tồn tại của Kim Sư quá mức mạnh mẽ, Tịch Bất Bạch tự nhủ trong lòng không để ý, vờ vo vo quả trứng luộc trên tay, thỉnh thoảng lại quan sát xem người ta còn để ý mình hay không.

Không dám nhìn một cách trắng trợn, chỉ dám liếc nhẹ rồi đảo mắt đi nơi khác.

Vài giây sau nhìn tiếp! Rồi tiếp tục đảo mắt.

Lại nhìn nữa! Tiếp tục đảo mắt.

Sợ nếu chọc giận vị ảnh đế tai to mặt lớn trước mặt, anh sẽ đuổi bọn họ và trứng ra bên ngoài, Tịch Bất Bạch nãy giờ vẫn luôn co người để chiếm ít không gian nhất có thể, chỉ có hai mắt là di chuyển láo liên.

Nương qua gương có thể trông thấy Tịch Bất Bạch chẳng khác gì một chú thỏ đang trốn trong hầm trú tránh bom, thỉnh thoảng lại thò đầu lên mặt đất thăm dò, hai tròng mắt hơi hơi động đậy, phát hiện mối hiểm nguy lại nhanh chóng rúc về, ý thức an toàn rất cao.

Đôi mắt cậu rất đẹp, ấn tượng đầu tiên khi nhìn cậu hẳn là đôi mắt ngấn nước kia, giống với những hạt thủy tinh trong suốt, đặt dưới mặt trời càng thêm lóa mắt.

Ngoại hình cậu thoạt nhìn không quá rắn rỏi, cũng không quá nữ tính, khuôn mặt phi giới tính, người chung giới có diện mạo giống cậu không nhiều, lại còn nổi như cồn đến vậy, hợp gu cả nam nữ già trẻ, được bầu thành khuôn mặt không thể thiếu trong giới giải trí.

Là nam chính của bộ thanh xuân vườn trường vang danh khắp chốn, vì nhan sắc cực phẩm nên người xem cũng rất bao dung, chỉ cần cậu không diễn, dựa vào khuôn mặt này vẫn như cá gặp được nước ở giới giải trí, vận tốt thi nhau kéo tới không ngừng.

Nhưng vấn đề là cậu thích nghiệp diễn, mỗi lần lộ diện là scandal lần này lại lớn hơn lần trước, chẳng cần ai tốn công đào vẫn như Pandora lăn lê bò lết ra khỏi chiếc hộp Pandora, nó đưa cho cậu một cái túi, chỉ vào mũi cậu mắng mỏ rằng đó là cái giá của lòng hiếu kỳ.

Tịch Bất Bạch luôn tỏ ra điềm tĩnh trước công chúng, chưa từng nổi nóng, là một mặt trời nhỏ tinh tế ấm áp, thoạt nhìn là một cậu trai ngoan ngoãn, thế nên những tin đồn mà cậu dính phải sau này, rất nhiều người không khỏi đặt ra nghi vấn.

Sao cậu dám làm như vậy?

Cậu ngốc một cách trong sáng, đến mức mà nếu có ai đó vô tình giẫm lên chân, đầu óc sẽ đóng băng mà thốt ra một câu cảm ơn người ta.

Không ngờ đầu tiên là kì thị đồng tính, tiếp đó lại lén lút ức hiếp bắt nạt hậu bối, cuối cùng là có con.

Chỉ trong một chốc, hình tượng ánh trăng sáng vỡ tan thành từng mảnh.

Quả nhiên người trong giới giải trí đều không đáng tin.

Kim Sư lên sân khấu trước, lúc Tịch Bất Bạch nuôi nấu ý định vờ thờ ơ rồi phớt lờ ánh nhìn của anh, Giang Đồng lần nữa thúc giục.

“Chúng ta qua kia chào hỏi xíu đi.”

Người đại diện có hơi đố kỵ, mặc dù danh tiếng của Tịch Bất Bạch sớm đã tuột dốc, nhưng Kim Sư có địa vị cao, không chào không hỏi thì trái với quy tắc, bởi lẽ những nghệ sĩ tai tiếng đã thua kém hơn những người khác trong giới rồi.

Hơn nữa hai người mới gặp lần đầu, trước đó chưa từng tiếp xúc, nghệ sĩ bị bôi đen trong giới nhiều vô số, mọi người ít nhiều cũng biết, một khi nghệ sĩ đã dính phốt, mỗi tài khoản tiếp thị đứng sau đều chẳng có cái nào vô tội cả: quạt gió thêm lửa, thêm mắm dặm muối, mục đích chính là làm dấy lên sự đồng tình, thích làm to chuyện, đương nhiên sẽ không loại trừ vấn đề xuất phát từ đạo đức cá nhân của chính nghệ sĩ đó.

Tịch Bất Bạch hơi do dự.

“Hình như anh ấy không thích anh cho lắm.”

Giang Đồng tẩy não cậu, “Mới gặp lần đầu mà thích với chả ghét cái gì.”

Cậu ấy lôi Tịch Bất Bạch đến chỗ Kim Sư, trong lòng Tịch Bất Bạch thấp thỏm, cậu tự biết mình là kiểu người nhạt như nước ốc, chẳng thú vị gì.

Giang Đồng đành đánh bóng trước, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ, vỗ tay, nhiệt tình nói lớn: “Lần đầu gặp thầy Kim ạ, lúc nãy thấy thầy vừa đến, đi đường hẳn là mệt lắm, chúng tôi sợ quấy rầy thầy nghỉ ngơi nên giờ mới có cơ hội chào hỏi tử tế.”

Giang Đồng nói dối không chớp mắt, dựng nên câu chuyện hết sức hùng vĩ, đẩy Tịch Bất Bạch lên trước, “Đây là Bất Bạch nhà chúng tôi ạ.”

Tịch Bất Bạch xòe tay nhỏ đầy thiện ý nói: “Xin chào.”

Kim Sư chẳng nói chẳng rằng, cụp mắt nhìn chăm chăm vào cái tay đang đưa ra của cậu, móng tay được cắt sạch sẽ, từng ngón trắng nõn nà, anh không phản ứng, cũng không đáp lời nào, khí chất vừa điển trai vừa mạnh mẽ, tầm mắt vẫn chưa rời đi, cảm xúc thể hiện ra bên ngoài tuy ít nhưng chẳng thể đoán được, giống như ngay cả bạn dùng băng gạc che đi một miếng ngọc, cũng có thể ngăn cản việc miếng ngọc bị thế giới bên ngoài tùy ý đánh giá.

Tịch Bất Bạch xòe tay đã nửa phút mà không nhận được hồi âm, hệt như người trước mặt cậu không có ý định bắt tay.

Phòng thay đồ chỉ còn nhóm của Tịch Bất Bạch và Kim Sư, ảnh đế tai to mặt lớn không muốn cho người ta chút mặt mũi nào, không khí lập tức đóng băng.

Tịch Bất Bạch xòe tay ra thấy hơi xấu hổ, khuôn mặt tươi cười của Giang Đồng cũng sượng đi mấy phần.

Mãi khi trợ lý nhỏ nhắc, Kim Sư mới hoàn hồn.

“Anh Sư.”

Đôi mắt Kim Sư động đậy giây lát, nắm lấy bên tay đưa ra của Tịch Bất Bạch.

Kim Sư tay dài chân dài, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, bộ phim trước buộc anh sống ở nơi rừng rú nửa năm, lòng bàn tay hơi thô ráp, bên trong còn có một lớp sỏi mịn, vừa đưa lên đã bao trọn tay của Tịch Bất Bạch.

Khoảng cách gần, Tịch Bất Bạch thậm chí còn ngửi được hương nước hoa nam tính nhàn nhạt từ người đối phương, không nặng nề như suối sâu phía sau thác nước trên núi, mà nhẹ nhàng một cách lạ thường.

Giang Đồng thở phào, chịu bắt tay rồi, xem ra Kim Sư không ghét Tịch Bất Bạch đến nỗi.

Nhìn hai bàn tay đang nắm, Tịch Bất Bạch mở choàng hai mắt.

Anh dám bóp tôi!

Bóp tôi đau quáaaa!

Mu bàn tay và lòng bàn tay không ngừng bị siết chặt, đôi lông mày xinh của Tịch Bất Bạch nhăn nhúm vì đau, muốn rút tay về nhưng lại bị đối phương giữ chặt, căn bản là rút không được.

Thầm gượng hết sức mà chẳng thể thoát ra, giờ khắc này Tịch Bất Bạch cảm nhận được cảm giác như động vật nhỏ bị bẫy thú bằng sắt bóp chết.

Mịa anh chứ!

Câu này cậu thay mặt cho lũ động vật nhỏ mắng.

Sắc mặt Tịch Bất Bạch dần trở nên thiếu tự nhiên, các ngón tay đan vào nhau, xương cốt thì đau nhức, trợ lý nhỏ thấy vậy vội đi tới, chen vào giữa.

“Anh Sư, Anh Sư ơi kịch bản!” Cậu ta cố dùng cơ thể lách qua hai người đang chuyên chú bắt tay.

Cậu ta cất cao giọng, giọng điệu sắc bén kéo mọi người thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Tia cảm xúc chợt lóe lên trong mắt Kim Sư hệt như anh vừa tỉnh khỏi mộng lớn, buông tay Tịch Bất Bạch ra, giam cầm biến mất, bàn tay năm ngón của Tịch Bất Bạch lấy lại quyền tự do.

Tịch Bất Bạch nhìn người trợ lý trước mặt với ánh mắt dào dạc lòng biết ơn xen lẫn sự thán phục.

Đối phương là tia nắng đầu tiên trên trái đất, là giọt mưa đầu tiên giữa ngày hè nóng bức, là cục than đen ấm áp trong tuyết, là ân nhân cứu cái mạng nhỏ của cậu!

Tịch Bất Bạch thầm khen ngợi trong tim, trao cho trợ lý nhỏ giải thưởng cao quý nhất.

Xứng đáng được ban một cái Thái Miếu [1].

[1] Miếu thờ của quốc chủ, xếp vào bậc quan trọng nhất của một triều đại phong kiến. Các vua xây dựng thái miếu để thờ tổ tiên của mình.

Hai bên tách ra, ánh mắt Kim Sư dừng trên kịch bản, bàn tay vừa nắm tay Tịch Bất Bạch đút vào trong túi, anh ngồi vắt chéo chân trên ghế, đôi chân bị quần đen bao bọc càng mảnh khảnh hơn, sát bên là một bóng người đứng im thin thít, Kim Sư thản nhiên đảo mắt, người đại diện của anh bước từ cửa tới, khoanh tay đứng một bên nhìn anh, biểu cảm trên mặt hết sức phức tạp.

Lỗ mãng hấp tấp, nếu không nhờ Tiểu Lý phản ứng nhanh, tay của bạn minh tinh nhỏ sớm đã gãy đôi mất rồi.

Hai người đối mắt vài giây, ở giữa phát ra đợt sóng vô tuyến kỳ lạ, Kim Sư móc điện thoại, dùng ngón tay thon dài gõ vào bàn phím.

Điện thoại trong túi người đại diện rung lên, tin nhắn WeChat được gửi đến.

Tin nhắn từ bạn tốt để ảnh đại diện thế giới động vật được đánh dấu màu đỏ chót.

Kim Sư: “Bố à, bố không hiểu được đâu.”

Người đại diện:...

Biết ngay mà!

Khóe miệng người đại diện giật giật liên hồi, hít một hơi thật sâu cướp lấy điện thoại Kim Sư, bắt anh tiếp tục đọc kịch bản, nếu còn cho anh giữ điện thoại nữa, người đại diện chẳng biết anh sẽ học lỏm được thêm mấy thứ vớ vẩn gì trên mạng.

Mẹ của Kim Sư là người Mỹ, bố là người Trung nhưng phần lớn việc kinh doanh của ông đều ở nước ngoài, anh chỉ ở Trung đúng một năm hồi cấp ba vì công việc kinh doanh của gia đình, phần đời còn lại đều sinh sống ở Mỹ. Trong nhà có mỏ, nhưng lại về nước dấn thân vào ngành giải trí, cứ nghĩ đơn giản là muốn chơi đùa thôi, ai ngờ anh lại chuyên nghiệp vượt qua mọi gian truân thử thách, tạo dựng nên tên tuổi của bản thân. Theo đúng nghĩa thì anh là phú nhị đại, nếu không tìm được công việc nào ra hồn phải về kế thừa gia nghiệp của gia đình.

Kim Sư không dành nhiều thời gian sống ở Trung trong giai đoạn trưởng thành, tiếng thì nói được nhưng văn hóa lại mù tịt, để theo kịp trào lưu của giới trẻ, người đại diện yêu cầu anh phải tăng thời gian sử dụng điện thoại di động của mình lên.

Văn hóa xã hội ngày nay được ghi lại trên mạng, còn có những blogger đứng ra chuyên tâm giải thích, vừa tiện vừa bớt việc.

Tuy nhiên, mạng xã hội là con dao hai lưỡi, một khi tỏ tường văn hóa của nó, bạn sẽ học được không ít thứ thiếu đứng đắn.

Kim Sư có vẻ ngoài đẹp trai ưa nhìn, ít cười nói, để tránh làm tổn hại đến hình tượng của Kim Sư, ý thức được điểm này, người đại diện rất ít cho anh đụng vào điện thoại.

Chào hỏi xong, Tịch Bất Bạch thở phào nhẹ nhõm, quay về góc tường tiếp tục giả chết.

Giang Đồng ngồi xuống cạnh cậu, “Hình như ảnh đế Kim cũng không ghét anh lắm.”

“Lý luận này em lấy đâu ra?”

“Thì anh ấy vẫn bắt tay với anh đấy thôi.”

Tịch Bất Bạch giơ tay phải lên, chỉ thấy trên làn da trắng nõn có lưu lại năm dấu ngón tay màu đỏ tươi, vết tích rõ ràng.

Giang Đồng:...

Anh cứ làm như mấy lời tôi vừa nói vô lương tâm lắm ấy.

Nhưng Tịch Bất Bạch lại cho cậu ấy một bậc thang đi xuống, “Ảnh không có ghét anh.”

Giang Đồng cả kinh.

Chỉ thấy Tịch Bất Bạch ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hai mắt trống rỗng, phá xuyên hồng trần, “Chắc là hận thôi.”

Giang Đồng:...

Cốc cốc ——

Ván cửa bị gõ vang, cửa phòng thay đồ mở ra, chỉ đủ cho nửa người bước vào, MC và nhân viên tiếp nhận khâu hậu trường nói:

“Thầy Kim chuẩn bị lên sân khấu nhé.”

Câu nói mang tính thúc giục, nhưng miệng lưỡi lại cho người khác một loại ám chỉ cùng lấy lòng, ngài cứ việc thong thả, chúng tôi chỉ đến nhắc cho có thôi.

Trợ lý đáp lại: “Biết rồi, chúng tôi ra ngay.”

“Làm phiền thầy Kim rồi ạ.”

Nhân viên cong eo gật đầu, đóng cửa đứng chờ ở bên ngoài.

Những nghệ sĩ địa vị cao và giàu có dù có đi đến đâu cũng sẽ được chào đón bằng những nét mặt tươi cười rạng rỡ, được người người vây quanh, xung quanh cũng chẳng xảy ra bất kỳ trường hợp rối rắm hay đối xử bất công nào.

Tịch Bất Bạch thời điểm mới xuất đạo cũng được hưởng đãi ngộ giống vậy, thế nên mới sinh ra ý nghĩ khiến ai nấy đều phải bật cười thành tiếng.

Giới giải trí cũng tốt đó chứ, chẳng hỗn loạn như mọi người nói tí nào.

Nhưng điều làm cậu lo lắng hơn tất thảy bây giờ chính là ngoại hình.

Ban nãy cậu chen vào cửa, tóc bị xõa xuống, nhìn chung không ảnh hưởng gì mấy, nhưng Tịch Bất Bạch rất lo, cậu thấy như này không đẹp hay tinh tế chút nào, đội ngũ trang điểm đi rồi, bọn họ cũng không giữ món đồ có ích nào.

Giang Đồng nhìn thấu tâm tư của cậu, “Cũng không đến nỗi gì.”

Tịch Bất Bạch mím môi, cúi đầu nhìn quả trứng trong tay.

Những dấu tay đỏ trên làn da trắng nõn vẫn còn đó, đã mười phút trôi qua vẫn chưa có dấu hiệu mờ bớt.

Rõ là đối phương xuống tay rất tàn nhẫn, chỉ thiếu điều bóp Tịch Bất Bạch đến ngoẻo luôn thôi.

Giang Đồng một bên trầm tư, “Hai anh trước đây có xảy ra mâu thuẫn gì trên mạng không?”

Tịch Bất Bạch không nghĩ đã nói: “Làm gì có, anh thích xem phim anh ấy đóng lắm luôn.”

Rầm ——

“Anh Sư!”

Khung cửa truyền đến tiếng động lớn, bóng người cao lớn của Kim Sư như cây thủy sam dựa sát cửa, trán thân gửi một nụ hôn nồng cháy đến cửa gỗ.