Thần Vương Vạn Giới

Chương 111: Dụ dỗ



"Tiểu tử ngươi....."

Đường Hạo tức phun ngụm máu tươi nói liền ngất đi.Đường Tam thấy mọi chuyện dần trở nên tồi tệ hơn lập tức quay đầu rời đi.Lăng Thần hài lòng vuốt ve đầu nàng nói

"Ngân nhi nàng làm tốt lắm.Ta sẽ cho nàng sung sướng như điên luôn."

"Vâng phu quân.Cho thiếp sướng hơn đi."

A Ngân đỏ mặt dựa đầu vào ngực hắn nói.Cùng lúc đó Bỉ Bỉ Đông đã thành công hấp thụ Con Mắt Hiền Nhân và cũng thành công nhận chủ với Hủy Diệt Kiếm và Ngọc Hoàng Bào, nàng từ từ mở mắt ra nói

"Mạnh mẽ quá thân thể ta tràn đầy sức mạnh."

"Bỉ Đông tỷ, nó sao rồi có mạnh hay không vậy."

Tiểu Vũ tò mò hỏi.Mọi người ai cũng rất muốn biết sau khi hấp thụ những thứ kia thì nàng mạnh mẽ đến như nào.Ngọc Tiểu Cương vẫn chưa rời đi tiếp tục ngắm nhìn Bỉ Bỉ Đông hiện tại đã mạnh đến đâu rồi.Nàng lắc đầu mỉm cười nói

"Các tỷ muội có thể thử tấn công ta thử xem.Ta sẽ không ra tay với mọi người đâu yên tâm."

"Thật sao Bỉ Đông tỷ.Vậy tỷ cẩn thận đấy."

Tiểu Vũ nhếch miệng lao tới đá một cái.Khi chân nàng chỉ còn cách Bỉ Bỉ Đông 5 cm thì bị văng ra xa, cũng may Lăng Thần đỡ lại kịp nếu không thì không biết chuyện gì xảy ra cả.Bỉ Bỉ Đông hiền hòa cười tươi nói

"Các muội đến một lượt đi."

"Được rồi, Đông nhi.Đừng dùng sức mạnh ấy bừa bãi quá."

Hắn nhìn nàng bình tĩnh nói.Ngọc Tiểu Cương bọn họ khiếp sợ thực lực của Võ Hồn Điện e rằng đã vượt qua cả trí tưởng tượng của bọn họ rồi, không biết trong tương lai có hay không đánh bại được những người này.Lăng Thần thở dài hỏi

"Na nhi, nàng nói hồn thú đã từng bị con người chèn ép đúng không."

"Đúng sao vậy phu quân."

Cổ Nguyệt Na nghi hoặc hỏi.Hắn dùng Đấu La Giới Nguyên tạo thành một tờ giấy lạnh lùng nói

"Ta tuyên bố với chủ nhân giới nguyên kể từ hôm nay trở đi, hồn thú khi tu luyện đến 100 năm bắt buộc phải trở thành dạng người.Thay đổi toàn bộ quy luật ở đây."

Gào.....

Từ phía xa xa liên tục có tiếng gào hét hồn thú vang lên.Cổ Nguyệt Na mừng rỡ thầm nghĩ

"Cuối cùng hồn thú cũng được yên ổn rồi.Cảm ơn huynh phu quân."

"Hồn thú là tài nguyên tu luyện của con người.Ngươi làm như vậy khác gì ngăn chặn con đường tu luyện của bọn ta."

Ngọc Tiểu Cương không cam lòng nói.Cổ Nguyệt Na tức giận muốn giết chết tên tiểu tử này ngay lập tức, hắn thờ ơ không quan tâm nói

"Ngươi nên hưởng thụ những giây phút cuối cùng trước khi chết đi Ngọc Tiểu Cương."

Ngọc Tiểu Cương: "Ngươi....."

Lăng Thần: "À đúng rồi.Chắc ngươi không biết rằng hồn lực trong cơ thể ngươi đang bị hao mòn đúng chứ."

"Ngươi đang muốn nói cái gì vậy."

Ngọc Tiểu Cương nghi ngờ hỏi bỗng thân thể trở nên yếu ớt ngã khuỵa xuống đất.Đường Tam lo lắng chống đỡ Đại Sư, hắn nhếch miệng cười nói

"Long nhi nàng làm tốt lắm."

"Nhị Long, nàng đã làm gì ta."

Ngọc Tiểu Cương ngước nhìn Liễu Nhị Long tra hỏi.Nàng khinh thường dùng toàn bộ thực lực phế toàn bộ thành viên Sử Lai Khắc lạnh lùng nói

"Chỉ bằng ngươi cũng dám khiêu khích chủ nhân của ta sao.

"Thiếp nói đúng chứ, chủ nhân của thiếp."

Nàng đi tới bên cạnh Lăng Thần vuốt ve hỏi.Lăng Thần mỉm cười nói

"Tốt lắm, đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ thưởng cho nàng."

"Nhị Long, vì cái gì mà nàng lại làm vậy với ta.Ta có làm gì có lỗi với nàng đâu."

Ngọc Tiểu Cương hốc mắt đỏ ngầu, cắn răng hỏi.Nàng quay đầu lại nhìn chậm rãi nói

"Ngươi nói đúng Tiểu Cương.Ngươi không làm gì có lỗi với ta nhưng trong lúc ngươi trốn tránh ta thì ta đã trở thành nô lệ của chủ nhân rồi.Cả thể xác lẫn linh hồn đều thuộc về ngài ấy."

"Nhị Long....."

Hắn vô cùng ấm ức ngồi khóc lóc.Lăng Thần lập tức dùng kỹ năng Sa Ngã lên nàng và tiếp tục nhìn Đại Sư đang suy sụp tinh thần nói

"Cứ tận hưởng đi.Đây chỉ mới là sự khởi đầu thôi."

Nói xong Lăng Thần vung tay tạo ra một cánh cổng không gian đưa bọn Sử Lai Khắc trở về cái nơi rách nát kia.Cổ Nguyệt Na trầm mặc hỏi

"Phu quân tại sao chàng lại tha cho bọn chúng."

"Tha? Ha ha trong tính cách của ta không bao giờ có sự tha thứ ở đây.Giết hắn là quá nhẹ nhàng rồi, ta muốn bọn chúng phải nếm trải đau đớn do chính lỗi lầm của bọn chúng."

Lăng Thần nở nụ cười gian ác nói.Bỉ Bỉ Đông các nàng lắc đầu cảm thán thầm nghĩ tên này ác quá bất quá không ai trả lời lại, ai bảo hắn là phu quân các nàng chính.Hắn chợt nhớ ra vẫn còn Chủ Nhân Giới Nguyên vẫn còn đang trong giai đoạn thức tỉnh lẩm bẩm nói

"Xem ra việc điều khiển Chủ Nhân Giới Nguyên rất khó thì phải......Khó sao vậy thử thêm cái này thì sao."

Khống hồn tâm.

Lăng Thần một chưởng đánh vào thân thể nàng.Chỉ trong giây lát, Chủ Nhân Giới Nguyên bước ra với một chiếc áo bào mỏng màu đen ngơ ngác hỏi

"Ngươi là ai và ta.......là ai"

"Mất trí nhớ sao."

Hắn ngạc nhiêm có chút không tin tưởng chuyện này thầm nghĩ.Cường độ linh hồn và tinh thần của Chủ Nhân Giới Nguyên vượt xa tất cả các Tiên Đế khác, cho nên việc mất trí nhớ là không thể nào trừ phi......

Việc mất đi Giới Nguyên khiến cho thực lực các nàng giảm đáng kể.Vậy cũng tốt đỡ phải mạnh bạo với cô nàng này liền dịu dàng nói

"Ngươi không nhớ gì sao Hồ Ngọc."

"Hồ Ngọc? Ta không nhớ gì hết cả."

Nàng hai tay ôm đầu đau đớn nói.Hắn ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng nói

"Ngươi không nhớ gì sao, ngươi chính là nô lệ mà ta yêu thương nhất.Đây chính là bằng chứng cho việc này đây."

"Vòng cổ? Ta không nhớ gì hết, ta chỉ cảm thấy ngươi có một khí tức rất dễ gần.Vậy ngươi tên là gì."

Nàng hai mắt lấp lánh ngây thơ hỏi.Cuối cùng thì cũng đã dụ dỗ được nàng rồi, chỉ cần nàng trở thành của hắn thì sức mạnh của hắn có thể mạnh hơn gấp vạn lần so với bây giờ, hắn vui vẻ nói

"Ta là Lăng Thần, ngươi đã nhớ ra chưa."

"Xin lỗi ta vẫn chưa nhớ ra.Nhưng ngài yên tâm, ta sẽ không để ngài phải thất vọng đâu."

Hồ Ngọc mỉm cười nói.Chúng nữ khiếp sợ về cách diễn xuất tài ba của Lăng Thần bây giờ mà có một giải thưởng đóng kịch có khi đạt giải Oscar, diễn y như thật nếu không phải biết trước mọi sự việc e rằng các nàng còn tưởng là thật.Hắn bế nàng lên bình tĩnh nói

"Bây giờ ngươi đang bị thương đừng cử động nhiều, còn lại cứ để cho ta đi."

"Vâng chủ nhân."

Hồ Ngọc đỏ mặt ngọt ngào trả lời.Nàng nằm ngủ thiếp đi trong lòng ngực hắn và cứ thế bọn họ yên lành trở về Võ Hồn Điện.