Thần Vương Vạn Giới

Chương 121: Gặp Nhiếp Ly



Cứ như vậy 6 năm trôi qua, Lăng Thần từ một người không có tiền giờ đây đã trở thành một người giàu có trong Quang Huy Thành.Mọi người ở nơi đây luôn đến thưởng thức những món ăn ngon miệng này và có những người tới để khán bệnh.Tuy nhiên trong lúc đang bận kiếm tiền thì từ đâu bay ra một tên trẻ trâu tự xưng mình là Thần Thánh Thế Gia muốn thu Lăng Đông làm người hầu.

Kết quả hắn đập cho tên này đến mức tàn phế luôn chứ nói chi là ra oai.Tuy nhiên sau khi đập thiếu niên ấy thì lượng khách trong quán cũng một ngày giản bớt đi, Lăng Thần không quan tâm dù sao bản thân đã kiếm được hơn cả chục vạn rồi đủ nuôi Lăng Đông học tập ở Thánh Lan Học Viện.Bất quá mấy ngày sau thì khách hàng đã lại tới vì thèm ăn món kì lạ kia.Bây giờ hắn đang khá bận rộn với công việc hiện tại của mình, Bỉ Bỉ Đông cũng thế sáng thì phụ giúp hắn tối được thưởng cảm giác khoái lạc với hắn.

Hôm nay là ngày mà Lăng Đông được đi học ở Thánh Lan Học Viện, Lăng Thần hy vọng Diệp Tu có thể giúp đỡ hắn trong khoản thời gian này.Bỉ Bỉ Đông quyến rũ trèo lên người hắn hỏi

"Phu quân, chàng đang lo lắng chuyện gì sao."

"Không có gì, ta đang suy nghĩ không biết Lăng Đông học tập ở đó thế nào thôi."

Hắn nghe vậy bình tĩnh nói, nàng gật đầu đồng cảm với nam nhân này mặc dù có đệ tử của hắn Lâm Như đi cùng nhưng trong lòng cũng không thoải mái cho lắm.Mãi cho đến lúc chiều, Lăng Đông trở về với khuôn mặt hết sức buồn bã ủ rũ không nói câu nào.Lăng Thần nghi hoặc hỏi

"Lăng Đông ngươi sao vậy.Ngươi bị bệnh sao."

Nàng giật mình nhìn về phía hắn gượng gạo cười nói

"Ta....Ta không sao, ta về phòng trước đây."

"Có chuyện gì với con bé vậy."

Bỉ Bỉ Đông nhìn nàng với nghi hoặc lẩm bẩm nói.Lăng Thần biết là có chuyện vừa xảy ra với nàng ở Thánh Lan Học Viện liền lạnh lùng nói

"Lâm Như, ngươi nói Lăng Đông ở trên Thánh Lan Học Viện đã xảy ra chuyện gì."

Lâm Như xuất hiện từ phía sau hắn quỳ xuống bình tĩnh nói

"Thưa chúa tể, cô ấy bị người khác sỉ nhục ạ."

"Ngươi nói cho ta toàn bộ câu chuyện đi Lâm Như.Ta muốn xem kẻ đó là ai mà dám ngông cuồng như vậy."

Lăng Thần ánh mắt chuyển sang đỏ tươi như máu, siết chặt nắm đấm của mình lại giận dữ nói.Bỉ Bỉ Đông cau mày khuôn mặt lạnh như băng hỏi

"Rốt cuộc là kẻ nào dám sỉ nhục.Ngươi nói ngay cho ta Lâm Như."

"Đông nhi, nàng bình tĩnh.Để cho nàng ấy nói tiếp đi."

Lăng Thần lạnh lùng nói, nàng cũng chú ý đến cử động của hắn.Từng ngón tay cứa vào trong lòng bàn tay, từng giọt máu chảy xuống sàn nhà nàng đau xót im lặng nghe Lâm Như nói tiếp.Lâm Như nghe vậy nói

"Thưa chúa tể, theo như ngài căn dặn không được ra tay giúp đỡ nàng trừ khi nó liên quan đến tính mạng nàng ấy.Nên trong suốt quá trình học ở Thánh Lan Học Viện thần chỉ theo dõi cô ấy từ phía xa.Nhưng giáo viên của nàng là Thẩm Tú xem thường khinh bỉ cô ấy là thường dân không xứng được học tập ở đây còn một tên khác là Thẩm Việt muốn nàng phải quỳ xuống hầu hạ hắn như một nô tỳ nhưng cũng lúc đó hình như có một thiếu niên tên là Nhiếp Ly đứng lên bảo vệ nàng."

"Thật sự rất quá đáng rồi."

Bỉ Bỉ Đông giận dữ quát, Lăng Thần nghe hai danh tự này có chút quen thuộc hỏi

"Có phải bọn chúng thuộc Thần Thánh Thế Gia không."

"Đúng vậy thưa ngài."

Lâm Như gật đầu đáp.Hắn đại khái hiểu được toàn bộ câu chuyện này cười to nói

"Ha ha, Đông nhi tối nay nàng hãy chăm sóc Lăng Đông một chút.Ta ra ngoài có chút chuyện đây."

"Được thôi, thiếp sẽ chăm sóc Lăng Đông.Huynh nhớ đừng làm kinh động đến nơi đây đấy."

Bỉ Bỉ Đông gật đầu nghiêm túc trả lời.Hắn quay đầu nhìn về xa xa nói

"Nhiếp Ly, ngươi đã giúp con gái ta thì coi như ta giúp ngươi bắt yêu thú một chút vậy."

Đợi đến tối, khi Bỉ Bỉ Đông các nàng ngủ say.Lăng Thần tiến vào phía bên trong khu rừng, vừa mới bước vào thôi mà đã nghe được vô số tiếng yêu thú thảm thiết rống lên.

Thật không nghĩ tới vừa mới trùng sinh mà tên Nhiếp Ly đã bắt tay tu luyện rồi.Thật không biết đây là muốn khiêu chiến với Thánh Đế hay muốn thể hiện cho cô nàng trong mộng Diệp Tử Vân đây.

"Nhiếp Ly, ngươi nói xem chúng ta cần phải bắt thêm bao nhiêu nữa mới đủ đây."

Một cậu bé áo xanh nở nụ cười nham hiểm nói.Cậu bé áo cam thở dài nhìn số yêu thú vừa mới bắt được liền nói

"Chắc phải tầm thêm vài ngày nữa chúng ta mới có đủ tiền để tu luyện."

"Nhiếp Ly hay là chúng ta ngày mai tiếp tục hành động đi."

Thiếu niên còn lại ánh mắt sáng ngời nghiêm túc nói.Lăng Thần đang ngồi trên một cái cây nhìn xuống, hắn nhận ra được ba tên này chính là Lục Phiêu, Đỗ Trạch và Nhiếp Ly lẩm bẩm nói

"Tư chất tu luyện cũng được.Mặc dù hồn lực có chút hơi yếu nhưng thiên phú của ba tên này lại khá tuyệt.Nhưng nếu xét ở vi diện tu tiên e rằng bọn chúng chỉ là một tên phế vật thôi."

"Ai?"

Nhiếp Ly ánh mắt hết sức cảnh giác hỏi.Lăng Thần nhảy xuống trên tay xách theo một cái túi lớn, hắn bình tĩnh nói

"Nghe nói các ngươi đang giết yêu thú để đổi lấy yêu linh tệ."

"Ngươi là người của Thần Thánh Thế Gia?"

Nhiếp Ly lạnh lùng nói.Lăng Thần không muốn nói nhiều lập tức nói

"Nghe nói ngươi đã giúp con gái của ta khỏi tên Thẩm Việt đó đúng không."

"Con gái ngươi? Ý ngươi nói chính là Lăng Đông."

Nhiếp Ly trầm ngâm một hồi lâu mới nói.Lăng Thần gật đầu mỉm cười quăng cái túi đó về phía Nhiếp Ly nói

"Đúng vậy.Ta vốn không định giúp đỡ cho các ngươi đâu nhưng các ngươi đã giúp cho con gái của ta nên ta sẽ giúp các ngươi săn một chút yêu thú."

"Như vậy ta sẽ nhận.Cảm ơn ngươi đã giúp bọn ta."

Nhiếp Ly vừa mới cầm cái túi lên nhìn thì hắn đã rời đi rồi.Lục Phiêu và Đỗ Trạch ngạc nhiên, hai người không hề rời mắt về Lăng Thần vậy mà chỉ trong chớp mắt đã biến mất ngay trước mặt.Lục Phiêu tò mò nói

"Nhiếp Ly ngươi mau mở ra xem bên trong là yêu thú gì vậy."

"Các ngươi từ từ đã."

Nhiếp Ly vừa mở cái túi ra đập vào mắt hắn chính là một con yêu thú cấp Hắc Kim.Mọi người hít một ngụm khí lạnh run sợ nói

"Nhiếp Ly, ta.....ta có đang nhìn nhầm không......đây là yêu thú cấp Hắc Kim đấy."

"Các ngươi không nhìn lầm đâu.Đây đích thực là yêu thú cấp Hắc Kim."

Nhiếp Ly nghiêm túc nói.Trong lòng khiếp sợ không thôi đối phương vậy mà tặng hẵn luôn con yêu thú cấp bậc cao như thế này, e rằng đối phương không hề đơn giản chút nào.