Thần Vương Vạn Giới

Chương 127: Luyện đan



Cả hai người âm thầm thấy có gì đó không đúng thì đúng lúc này, Lăng Đông mở cửa ra phát hiện Lăng Thần và Bỉ Bỉ Đông đang ngồi án bánh flan trông rất ngon miệng, nàng thổi phồng má lên hờn dỗi

"Phụ thân, mẫu thân hai người giấu ta ăn một mình."

"Sao ta có thể giấu được chứ."

Lăng Thần mỉn cười bước tới trước mặt nàng nhéo má vui vẻ nói, hắn lập tức lôi ra hai hũ bánh flan ra ôn nhu nói

"Ta là thương ngươi nhất rồi đó.Đây thưởng cho ngươi đây."

"Wow phụ thân người tuyệt vời quá."

Lăng Đông hạnh phúc nói tay cầm chắc hai hũ bánh chạy đi.Nếu như nàng để ya kỹ thì nơi đây vẫn để lại một chút tinh dịch khắp căn phòng, Bỉ Bỉ Đông thở phào nhẹ nhõm nói

"May mà huynh nói sớm đấy.Nếu không thiếp không kịp mặc đồ đấy."

"Đương nhiên, ta có khả năng thấy trước tương lai mà."

Lăng Thần cười to trả lời nhưng hắn không nghĩ tới Lăng Đông mặt đỏ bừng lên lén nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.Nàng không ngờ tới trong lúc đang nói chuyện với Tiếu Ngưng Nhi thì phụ thân nàng đang làm tình với mẫu thân.Cả đêm nàng cứ trằn trọc không ngủ được khi nghe tiếng rên đầy sự dâm đãng của Bỉ Bỉ Đông.

Lăng Đông muốn thử cảm giác này có gì sung sướng không lập tức cởi chiếc váy mình chậm rãi đưa ngón giữa vào bên trong âm đ*o rên rỉ

"Ahh phụ thân.....ta sướng quá.....người mau tiếp tục đi."

........

Lăng Thần đang vui vẻ với Bỉ Bỉ Đông thì bất chợt dừng lại nhìn về căn phòng với ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.Bỉ Bỉ Đông đang cảm thấy sung sướng thì tự dưng nam nhân này dừng lại, nàng tưởng hắn muốn được cảm giác âu yếm liền vuốt nhẹ gò má hỏi

"Sao huynh không tiếp tục vậy."

"Ta vừa nghe tiếng Lăng Đông ở bên kia gian phòng."

Hắn nghi hoặc nói, đêm hôm khuya thế này rồi thì Lăng Đông phải đi ngủ chứ sao lại thức dậy giờ này.Bỉ Bỉ Đông tỏ vẻ không quan tâm đến chuyện này cười dâm đãng nói

"Thiếp mặc kệ, bây giờ cứ để nàng làm quen đi.Tương lai kiểu gì nàng chả thuộc về huynh."

Lăng Thần nghe xong ngạc nhiên, ý nghĩ như vậy cũng nghĩ được sao thật không hổ danh là Bỉ Bỉ Đông.Hắn thở dài, trong lòng tựa như không muốn chuyện này xảy ra đâu nhưng nếu chuyện này đến hắn không ngại làm thử đâu.Cả hai tiếp tục hưởng thụ cơn khoái lạc suốt mấy tiếng đồng hồ, còn Lăng Đông thì khác nàng sau khi ra một lần liền ngủ thiếp đi, khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc.

........

"Ò ó o ooooooo."

Tiếng gà gáy vào buổi sáng sớm tinh mơ, Lăng Thần vẫn nằm ngủ trong khi khúc côn th*t vẫn cắm vào sâu bên trong âm đ*o Bỉ Bỉ Đông.Bỉ Bỉ Đông tỉnh dậy cảm thấy bản thân vô cùng sung mãn, khẽ nhắm mắt tựa vào trong lòng ngực nói

"Phu quân, huynh đã nhiều lần bảo vệ tất cả chúng thiếp rồi.Kể từ giờ hãy để thiếp bảo vệ huynh."

Không biết từ bao lâu, Lăng Thần đã thức dậy hạnh phúc khi có các lão bà như thế này cứ tưởng trở thành Jin Mori thì không thể cưới được ai chứ.Ai mà ngờ được cơ duyên này lại đến ngay trước mặt hắn nhưng hắn lại sợ.

Con người khi tu luyện đến cảnh giới của Thần mới có thể trường sinh bất tử.Chỉ là Bỉ Bỉ Đông ngày nào cũng vì hắn mà bỏ bê tu luyện còn hắn thì do có được Hỗn Độn Đế Vương Pháp tự động hấp thụ linh khí để tiến hóa.

100 năm 1000 năm đối với phàm nhân là cực kỳ lâu.Đối với các vị thần thì khác, thời gian không có quan trọng gì cả vạn năm chỉ thấm thoát như mấy giây mà thôi.Lăng Thần sợ một ngày nào đó các nàng sẽ rời xa hắn.

Cũng may hôm nay là ngày Lăng Đông được nghỉ học nên khá thoải mái.Hắn trong đầu nhớ tới đống Tử Lam Thảo kia liền ngồi dậy lấy ra từng gốc Tử Lam Thảo kia ra chuẩn bị luyện đan.Bỉ Bỉ Đông tò mò hỏi

"Phu quân, huynh mua nhiều mấy gốc cây này để làm gì vậy."

"Làm gì à, lát nữa nàng sẽ biết thôi."

Hắn giấu diếm không cho Bỉ Bỉ Đông biết đỡ mất công nàng lại hỏi nhiều thứ nữa thì khổ.Lăng Thần vung tay lên tạo ra một ngọn lửa màu đen trông rất huyền bí, chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhưng sức mạnh của nó có thể đốt cháy cả Quang Huy Thành rất nhiều dược liệu bay thẳng vào bên trong.

Từng mùi hương Tử Lam Thảo lan tỏa khắp cả căn phòng, hắn tiếp tục điều chỉnh ngọn lửa xuống sao cho phù hợp nhất có thể.Chỉ một lúc sau, hắn đã luyện ra được 5 bình đan dược phù hợp cho việc tu luyện của đám phàm nhân nơi đây.

"Phu quân huynh luyện mấy viên đan dược này chi vậy."

Bỉ Bỉ Đông hít vào khuôn mặt phê cần như mấy con nghiện vậy sung sướng hỏi.Hắn bắt đầu phán định xem những viên đan dược có xảy ra vấn đề trục trặc gì không, may mắn là chúng không hề có gì xảy ra cả.

"Ta sẽ bán chúng cho đám phàm nhân nơi đây.Nàng nhìn viên đan dược này xem có gì khác thường không."

Lăng Thần đưa một viên dược đan cho Bỉ Bỉ Đông xem, nàng chăm chú nhìn một hồi lâu mới phát hiện trên đó có một dấu ấn ngạc nhiên nói

"Đây chính là dấu ấn Sa Ngã mà."

"Chính xác, ngoài nó ra ta còn thêm một số thứ rất tuyệt vời chẳng hạn như là khế ước nô lệ.Chỉ cần có người giao tiếp với người sử dụng nó thì sẽ trở thành nô lệ của ta."

Hắn nhếch mép cười gian tà nói.Nàng chấn kinh không nghĩ tới nam nhân này lại gian xảo như vậy bất quá đối với trường hợp này đã quá quen thuộc rồi, đến lão bà của Đường Hạo cũng bị hắn chinh phục thì nói gì được.Nàng vui vẻ nghĩ ra một ý tưởng gì đó trong đầu liền nói

"Vậy huynh mau đi đi, kẻo lại trễ đó."

"Ừ ta đi đây.Nàng ở nhà chăm sóc Lăng Đông đi."

Lăng Thần gật đầu lập tức xuất phát, nàng khóe miệng nở một nụ cười tiến lại gần phòng của Lăng Đông làm cái gì đó.Lúc này hắn đang đứng trước Luyện Đan Sư Công Hội nhẹ nhàng mở cửa ra tiến vào bên trong.

"Thưa công tử, ngài cần gì sao."

Một vị tiếp tân bước tới bên cạnh hắn nhẹ nhàng hỏi.Lăng Thần lôi ra 5 bình đan dược chậm rãi nói

"Ta muốn bán những viên đan dược này."