Thần Vương Vạn Giới

Chương 129: Nghi hoặc



"Hội trưởng chính là người này."

Lúc này Dương Hân nắm lấy tay của hội trưởng vội vã nói.Tất cả mọi người ngạc nhiên Hội Trưởng Luyện Đan Sư Công Hội là người rất ít khi ra ngoài giao tiếp với người khác vậy mà hôm nay lại được chứng kiến ông ấy đúng là phước ba đời.

Lăng Thần vẫn tiếp tục ngồi dung hợp toàn bộ huyết mạch lại với nhau bỗng không gian nơi đây có chút vặn vẹo, âm thanh rạn nứt như tấm kiếng bị vỡ nát vậy, lan rộng khắp cả căn phòng.

Không biết từ đâu một thiếu niên xuất hiện ôm chầm lấy hắn.Mọi người kinh hãi, không phải là nàng quá đẹp mà là nàng đang lơ lửng giữa không trung.Nhìn cảnh tượng này, ai nấy sợ hãi chạy trốn.

Nam xách dép nữ xách quần lót đua nhau mà chạy riêng chỉ có đám hội trưởng Luyện Đan Sư Công Hội tiếp tục quan sát.Chỉ một lát, Lăng Thần nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn bóng hình ảnh nữ nhân mỉm cười nói

"Huyền Trang không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Ngộ Không......hãy cẩn thận......với đám tông đồ đó......"

Nàng dần dần biến mất trong hư không, thanh âm có chút ngập ngừng.Hắn vốn dĩ rất lo lắng chuyện nàng sẽ biến mất nhưng sau khi nghe hệ thống đây là hiện tượng hấp thụ quá nhiều sức mạnh nên cần nghỉ dưỡng một thời gian.

Hội trưởng và Dương Hân hai mắt nhìn nhau nghi hoặc, không biết chuyện gì đang xảy ra.Hội trưởng quan sát một hồi âm thầm khiếp sợ, thủ đoạn của thiếu niên này cực kỳ kinh khủng có thể tạo ra dị tượng còn giao tiếp được với linh hồn nữa.

"Công tử, rốt cuộc ngài là ai."

Hội trưởng run lấy rẩy sợ hãi nói.Lăng Thần không quan tâm cảm nhận lực lượng bên trong cơ thể lạnh nhạt nói

"Cũng tạm được, thật không nghĩ tới ta lại đột phá tầng thứ ba của công pháp rồi."

"Công tử, công tử......"

Lão già này liên tục lải nhải suốt bên tai, hắn thấy chuyện này phiền phức quá, cau mày hỏi

"Nói đi, có chuyện gì."

"Không biết linh hồn vừa này là ai, mong công tử có thể cho ta biết được không."

Hội trưởng mạnh mẽ tra vấn, sau khi chứng kiến chuyện này thì lão cần phải báo lại với Diệp Tông, xem xét đối phương có phải người của Hắc Ám Công Hội hay không.Lăng Thần chỉ trả lời qua loa đó là sư phụ của mình thôi.

Không tiết lộ nhiều thông tin cho đám người này, dù sao tương lai kiểu gì bọn chúng chả chết đỡ phải nói nhiều với bọn họ.Hắn lập tức vào vấn đề chính bình tĩnh nói

"Các người đã đánh giá xong đan dược chưa."

"....khụ khụ thưa công tử, ngài có thể nói cho ta biết viên đan dược này từ đâu mà có không?"

Hội trưởng giật mình ho nhẹ hai cái nói.Hắn nhếch miệng, đây là cơ hội để trang bức người khác ngu gì không lấy bình tĩnh nói

"Đây là viên đan dược ta luyện chế.Nó có tác dụng tăng cường linh hồn lực cho người tu luyện."

"Cái gì x4."

Cả đám hoảng hốt không tin vào mắt, viên đan dược hoàn mỹ này lại do một thiếu niên điều chế.Hội trưởng ngạc nhiên nói

"Thật sao.Đến ta còn không thể nào luyện chế được như thế này, rốt cuộc ngài đã làm sao vậy."

Lăng Thần nhếch mép khinh thường, đám phàm nhân các ngươi thì hiểu cái gì chứ muốn học luyện đan thì ít nhất có kinh nghiệm trong việc luyện đan, phải sáng tạo ra những đan dược mới dành riêng cho bản thân mới gọi là bậc thầy đan dược.

Còn các ngươi chỉ biết dựa vào ghi chép tổ tiên mà luyện chế thì còn lâu mới biết được sức mạnh thực sự của đan dược.Hội trưởng trong đầu lóe lên một ý tưởng hưng phấn nói

"Hay là công tử đến Luyện Đan Sư Công Hội làm khách đi.Chúng ta mỗi ngày đều có thể bàn bạc về vấn đề luyện đan."

"Bàn bạc sao, ta không rảnh đâu nhưng nếu có thể cùng trò chuyện với thiếu nữ đẹp như thế này thì tại hạ tình nguyện ở lại cống hiến cho Luyện Đan Sư Công Hội."

Lăng Thần hôn nhẹ lên mu bàn tay Dương Hân ôn nhu nói.Nàng đỏ mặt lúng túng không biết nên làm thế nào đây, đám hội trưởng Luyện Đan Sư nhìn nhau cười nham hiểm nói

"Dương Hân ngươi cứ việc bàn bạc cùng với vị công tử này đi.Chúng ta không làm phiền đâu."

"Đúng đó Dương Hân, ngươi dẫn vị công tử này tham quan Luyện Đan Sư Công Hội chúng ta đi."

Dương Hân bất lực nhìn đám lão già này ranh ma đẩy mình cho thiếu niên trẻ tuổi này.Lăng Thần nhếch mép cười thầm nghĩ bọn chúng cũng biết lựa thời cơ lắm, nàng xấu hổ ấp úng nói

"Ngươi......Ngươi đi theo ta."

"Được trông cậy nhờ thiếu nữ vậy.". Truyện Bách Hợp

Hắn mặt cười tươi như hoa nói.Cả hai vừa đi vừa nói chuyện với nhau tìm hiểu về nhau, Dương Hân sau khi nghe Lăng Thần chưa đạt tới cảnh giới Bạch Ngân ngạc nhiên hỏi

"Ngươi đến cả Thanh Đồng nhất tinh chưa đạt tới thì ngươi chế tạo đan dược kiểu gì."

"Cách tu luyện của ta khác xa so với ở đây.Ở quê hương ta, mọi người gọi nó là tu thần."

Hắn lắc đầu bình tĩnh nói, nghe nói khi con người ở đây tu luyện đến Hắc Kim hay Truyền Kỳ gì đó chỉ sống được 100 hay 200 là cùng.Còn tu thần thi khác vì nghịch thiên mà tu luyện, chống chọi lại sự sinh mệnh.Lại một lần nữa sự tò mò bên trong Dương Hân dấy lên liền hỏi

"Vậy ngươi có thể chỉ cho ta cách tu thần được không."

Lăng Thần nghe xong nhếch mép cho sự ngây thơ của đám phàm nhân ở đây, tu thần làm gì dễ vậy nhớ năm xưa khi còn là Hỗn Độn Chi Thần thì rất nhiều Tiên Đế thi nhau xếp hàng mong được hắn nhận làm đồ đệ.Lúc đó hắn khinh thường bản thân đã có công pháp tu luyện rồi thì cần gì bản thân phải chỉ.

Nhưng hình như có một vài trường hợp ngoại lệ trong khi hắn đang sinh hoạt ở trần gian gặp được một thiếu nữ nông dân đang chăm sóc cây cối, mặc dù Lăng Thần cảm thấy tư chất nàng ta quá tệ, định rời đi thì một câu chuyện khá cảm động vì để cứu sống cho cha nàng tự nguyện trở thành nô lệ cho một đám người.

Ai mà nghĩ được Lăng Thần lại xúc động khi nghe câu chuyện xàm l-n như vậy bèn ra tay giúp đỡ nàng ta.Quyết định thu nhận cô ấy trở thành đệ tử đầu tiên của hắn còn mấy đứa nữa mà lười nhớ lại lập tức quên đi.Lăng Thần nhìn sắc trời cũng đã tối rồi bây giờ không về có khi bị Bỉ Bỉ Đông hành ra bã mất vội vàng nói

"Trò chuyện đến đây là kết thúc rồi Ngày mai lại trò chuyện."

"......Ta chưa nói xong mà......"

Dương Hân định hỏi thêm một câu nữa thì hắn đã rời đi, nàng khiếp sợ đối phương đi như thế nào chính mình lại không để ý kịp.Tốc độ này có khi vượt xa cả cao thủ cấp Hắc Kim và Truyền Kỳ, nàng lẩm bẩm nói

"Lăng Thần rốt cuộc huynh là ai?"