Thân Vương Vô Tình

Chương 99: Độc Bách Liên táng



Chếch về dãy núi hướng tây chính là nơi ở của Đường thái y. Không còn cách nào khác, Mộc Như Châu đành phải tới đó nhờ ông ta xem bệnh cho mình.

Trước đây vì nợ một phần ân nghĩa với Mộc Hách nên ông ta mới rời bỏ cuộc sống ẩn cư để xuống chữa bệnh cho mẫu thân nàng. Giờ mẫu thân nàng không còn, Đường thái y lại trở về với cuộc sống ẩn cư an nhàn của mình.

Gắng gượng mãi nàng mới đến được căn chòi cũ trên đỉnh núi. Mộc Như Châu vội thở hắt một hơi, không rõ máu lại từ đâu chảy ra từ mũi. Thấy vậy nàng lấy ống tay áo quệt đi, lần này máu dính trên ống tay là chất lỏng màu đen sẫm. Khả năng 8, 9 phần là bị trúng độc.

Đến trước chòi gỗ, nàng chưa vội vào mà đứng lấp sang một bên khuất. Đợi khi Tiết Vô Y từ chỗ Đường thái y đi khỏi, nàng mới đi vào. Thấy nàng, Đường thái y có đôi chút ngạc nhiên.

"Thiếu chủ đến chỗ Đường mỗ có việc gì sao?"

Nàng khẽ gật đầu: "Ta có bệnh, muốn nhờ ông xem giúp."

Người đối diện rất tự nhiên mời nàng vào trong: "Uống chén trà đã rồi mới vào chuyện chính được."

Không hề do dự, nàng theo chân ông ta vào trong.

*****

"Ừm... ngoài mạch hỷ của thai nhi ra, ta không hề đoán ra được bệnh cô mắc phải. Thế có biểu hiện cụ thể nào không?"

Mộc Như Châu suy nghĩ rồi nói: "Ban đầu thể lực có chút kiệt quệ hơn trước, dần dần thì hay chảy máu mũi, mới đây thì nôn ra máu đen."

Nghe nàng nói xong, Đường thái y rơi vào trầm tư. Ông ta vuốt râu suy nghĩ một hồi, rồi đứng dậy đi tới chỗ giá sách cũ kĩ, lật đi lật lại quyển sách trong tay. Nàng không làm phiền ông ta, tự rót trà uống.

Vừa uống cạn chén trà, bất ngờ Đường thái y quay sang hỏi nàng.

"Gần đây nhất, cô có bị mất thị giác không?"

"Mất thị giác sao?"_Nàng mơ hồ nhớ đến việc gì đó: "Hơn nửa tháng trước, hình như ta có bị một lần, lúc đó chỉ đơn giản nghĩ bản thân chóng mặt do thiếu ngủ."

Nàng vừa dứt lời, Đường thái y đã vội khẳng định.

"Vậy thì không sai vào đâu được, chắc chắn cô đã bị trúng Bách Liên táng."

"Bách Liên táng?" Đây là lần đầu nàng nghe thấy loại độc này.

Không để Mộc Như Châu hoang mang, Đường thái y bắt đầu giải thích.

"Bách Liên táng không phải là kịch độc, phương pháp giải độc cũng đơn giản, nhưng thời gian giải độc ngắn nhất thì 7 ngày, lâu nhất thì 15 ngày mới khỏi hoàn toàn."

Nàng nhíu mày: "Độc này hạ như thế nào?"

"Cách hạ độc cũng không khó, chỉ cần cho một lượng nhỏ vào thức ăn và nước uống, hằng ngày ăn phải, độc tức khắc sẽ tự ngấm vào máu."

Hạ độc vào thức ăn sao? Nàng suy nghĩ đến khả năng kia, trong lòng chợt lạnh lẽo thêm.

"Ta muốn nhanh chóng giải trong 7 ngày, ông có cách nào không?"

Đường thái y nhắc nhở: "Nếu muốn nhanh chóng chữa khỏi, đứa bé trong bụng cô sẽ không thể giữ. Nếu không muốn làm ảnh hưởng đến đứa bé, chỉ còn cách trị dài dài."

Nàng nhìn xuống bụng mình, ở nơi đấy vẫn chưa thay đổi gì: "Thật phiền phức."

Không rõ nàng đang nói cách trị bệnh của ông ta phiền phức hay nói đứa bé trong bụng mình phiền phức. Nhưng dù sao đi chăng nữa, nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc nàng chấp nhận điều trị lâu dài, muốn giữ lấy đứa bé.

"À, nhân đây Đường mỗ cũng có đôi lời nhắc nhở. Nếu trong thời gian điều trị chỉ cần ngừng nửa canh giờ, thì độc trong người cô sẽ lập tức phản vệ lại cơ thể cô, rồi theo đường máu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Đến lúc đó ngay cả Hoa Đà có sống lại cũng không thể cứu nổi cô đâu."

Nàng không để tâm: "Ta biết rồi."

Nói đoạn, trước khi Đường thái y đi bốc thuốc thì nàng lại gặng hỏi.

"Tiết Vô Y quan hệ thế nào với ông?"

Đường thái y dừng lại trả lời: "Không giấu gì cô, nó là người đồ đệ duy nhất đã theo Đường mỗ từ nhỏ. Cứ cách vài tháng rảnh rỗi thì nó lại đến đây thăm ta."

Sư phụ là thần y ẩn cư, đồ đệ là thần y chuyên lang bạt giang hồ cứu người. Trên đời, cũng quá nhiều chuyện trùng hợp đi.

*****

Trăng khuyết một góc nhưng vẫn sáng rõ, chiếu rọi bóng hình mờ nhạt xuống khoảng sân. Lợi dụng lúc đêm canh tư, một bóng người rón rén đi đến gần một cái giếng.Từ trong ngực, người đó lấy ra một gói thuốc.

Lá cây theo gió xào xạc trong đêm, không gian xung quanh vắng lặng đến rợn người.

Bóng người kẻ kia đổ dài trên mặt đất, gói thuốc trong tay bị trút hết xuống giếng một cách lặng lẽ, không chút tiếng động, cũng không hề bị ai phát hiện.

*