Thần Y Cuồng Phi – Thiên Tài Triệu Hoán Sư

Chương 12: Kiểm tra dược đồng (2)



Người thiếu niên đi ra từ Pháp Miếu có nước da màu lúa mạch, đứng ở đó giống như một thanh kiếm sắc bén chuẩn bị lao tới, lưỡi kiếm sắc đột nhiên xuất hiện khiến người ta bất giác lui lại ba thước.

Đúng là anh ta!

Trong lòng Vân Sanh thầm kêu không ổn, nàng bất giác thấy thấp thỏm, sao có thể xui xẻo vậy chứ, thiếu niên Pháp Miếu này chính là thiếu niên mấy ngày trước bị nàng “vô tình” rớt xuống sườn núi rơi xuống vực hôn mê bất tỉnh kìa.

Vì để tránh mặt người này mấy ngày nay Vân Sanh không dám lên đồi tu luyện, cứ tưởng người này chỉ là khách hành hương đi qua sơn thôn thôi, ai ngờ lại là người đến từ Pháp Miếu.

Dựa theo tuổi tác và dáng người của anh ta thì chắc chắn không phải là Pháp sư Dương Đại kia.

Ma Pháp sư khác với Võ giả, đại đa số đều có thân hình bình thường, nhìn mảnh khảnh gầy gò, hình dáng người thiếu niên cao thẳng giống như cây tùng cây bách vậy.

Nhìn thế này thì thiếu niên này chắc chắn là học trò của Đại Ma Đạo rồi.

NHưng đánh giá từ kỹ năng của người ấy ngày hôm qua thì rõ ràng người ấy rất thành thạo về võ thuật.

Chẳng lẽ anh ta vừa là cao thủ ma pháp vừa là võ công sao?

Nghe đồn trên Đại Lục có một loại người vô cùng tài hoa, vừa giỏi võ vừa giỏi phép thuật, loại người này còn được gọi là Ma Võ Thuật.

Van Sanh nhíu mày lại, nàng đã vô tình đắc tội với tiểu thiên tài vừa có ma thuật và võ thuật mất rồi.

Có lẽ anh ta không còn nhớ mình nữa ấy chứ.

Vân Sanh tự an ủi bản thân, dù sao anh ta cũng bị mù, nàng mới nói mấy câu với anh ta thì anh ta làm sao có thể nhận ra nàng chứ.

Ai ngờ sau khi thiếu niên bước ra, ánh mắt như bị bao phủ một tầng mù, không do dự chút nào đi xuyên qua đám đông như có thể nhìn thấy rồi đi thẳng tới trước thân hình nhỏ nhắn.

Khóe miệng thiếu niên cong lên, lộ ra nụ cười đầy quyến rũ, biểu cảm rất rõ ràng, “Tiểu Dã Miêu, chúng ta lại gặp nhau rồi”

“Ngươi….” Đinh Lôi thấy thiếu niên cố chấp như thế thì cảm thấy khó thở nói lắp bắp không nên lời.

“Là Đại tiểu ca, nhưng Dương Đại ca gọi cháu ra à? Cháu xem đi, những thôn dân bên ngoài này cũng muốn tham gia tuyển chọn dược đồng, ta cũng sắp bảo chúng đi rồi” Ông Trưởng thôn cũng có lòng ích kỷ, ông biết Vân Sanh biết các loại thảo dược, nhưng Đinh Lôi thì lại không phải người dễ bắt nạt.

Gia đình con bé làm nghề thuốc từ bao đời nay, cha con bé là đệ nhất Võ Sư của thôn Hỏa Nham cách đây mười năm.

Vì thế Đinh gia cũng rời thôn Hỏa Nham đến kinh doanh một hiệu thuốc cỡ vừa trong trấn, tuy Vân Sanh rất thông minh nhưng dù sao nàng cũng không nghiên cứu thảo dược một cách hệ thống, khả năng được chọn khó có thể xảy ra.

“Để cho công bằng, vừa rồi ta đã nói Pháp Miếu Tiêu Diệp tuyển chọn dược đồng rất công bằng. Không cần biết phép thuật, nhưng cũng không có quy định cứ nhất định phải là thôn Tiêu Diệp” Người thiếu niên nói song ánh mắt anh ta chưa từng bao giờ rời khỏi Vân Sanh.

Thiếu niên đã nghe hết mọi chuyện bên ngoài Pháp Miếu, không muốn xen vào định rời khỏi Pháp Miếu để đợi “Tiểu Dã Miêu” nhưng lại nghe thấy giọng nói nhột nhột trong lòng.

Anh ta tài hoa hơn người, ngoại trừ nhãn lực, Tứ cảm khác hẳn người thường, tuy Vân Sanh chỉ nói có vài câu với anh ta nhưng trong lòng lại nhớ tới hơi thở và giọng nói của nàng. Chết tiệt thật, anh ta cố tình làm thế.

Vân Sanh nhếch miệng. Vừa rồi thiếu niên đó nháy mắt với mình, mình thực sự chẳng hiểu gì, anh ta rõ ràng bị mù mà, làm sao động tác nháy mắt lại có thể mê người đến vậy chứ.

Những người khác dĩ nhiên không để ý đến động tác nhỏ giữa hai người. Ông Trưởng thôn thì có vẻ xấu hổ.

Người thiếu niên họn Diệp này với Pháp Sư Dương Đại cùng đến thôn Tiêu Diệp với nhau.

Thân phận của anh ta thần bí, anh ta không phải là đệ tử của Dương Đại nhưng cũng không phải người Pháp Miếu.

Tính tình anh ta lạnh lùng, trưởng thôn có gặp qua anh ta vài lần, nhưng chưa từng thấy anh ta mở miệng nói.

Không ngờ hôm nay anh ta lại chủ động ra mặt.

Nghe thấy mỹ nam này nói thay cho mình, trong lòng Đinh Lôi thấy mừng rỡ, nàng ta càng thêm tự tin, “Thế nào, tiểu phế vật, ngươi dám so tài với ta sao, nếu thắng ta cho ngươi năm lượng bạc, ta nghĩ chắc ngươi chưa từng thấy nhiều tiền trong đời như thế phải không?”

“Cũng được, ngoại trừ tiền ra, ta còn thêm một điều kiện, nếu ngươi thua từ giờ cút về thôn Hỏa Nham luôn “ Ánh mắt Vân Sanh chợt đổi, phạm ta phải đền gấp mười lần.

Năm nay Định Lôi bị Tiểu Cường si mê theo đuổi, vừa rồi anh ta cười nhạo thôn Tiêu Diệp không có ai, rồi lại cười nhạo ông trưởng thôn, thân là người thôn Tiêu Diệp, nhất định phải cho nàng ta nếm thử quả đắng.

“Ngươi! Hừ, không biết sống chết, ta sẽ so tài với ngươi, nhưng nhìn bộ dạng của ngươi không biết có lấy ra được năm lượng bạc không nữa” Đinh Lôi coi thường Vân Sanh.

Năm đồng bạc tương đương với năm mươi đồng, số tiền này đã đáng giá bằng năm lần bán hoa cầm máu rồi.

Đối với bất kỳ hộ gia đình nào trong thôn Tiêu Diệp thì đó không phải là số tiền nhỏ.

“Tiểu Sanh, đừng tức giận, nhà cháu không có nhiều tiền như thế đâu” Ông trưởng thôn cũng lộ ra lo lắng, đánh cược năm đồng bạc quá lớn.

“Cháu không có nhiều tiền như vậy ạ, nhưng cũng có thể mượn tạm trước ạ. Ông trưởng thôn xem giúp cháu xem mấy đám thảo dược khô Nguyệt Quang Thảo này có đáng giá năm đồng bạc không ạ” Nói xong Vân Sanh rút một gói thảo mộc khô từ trong túi ra.

Nhưng Nguyệt Quang Thảo còn sót lại này là sau khi nàng sấy khô chúng mà có. Số lượng Nguyệt Quang Thảo nàng hái vẫn còn, sau khi xử lý xong nàng thấy chất lượng tuyệt đối là thượng hạng.

“Là Nguyệt Quang Thảo à? Nguyệt Quang Thảo dại sao?” Ông trưởng thôn kiểm tra gói thảo dược của Vân Sanh sắc mặt thay đổi hẳn.

Nguyệt Quang Thảo dại bán trên thị trường cơ bản là độc quyền, một cây Nguyệt Quang Thảo có giá một lượng bạc, trong gói dược liệu của Vân Sanh có ít nhất mười cây cũng trị giá gần mười lượng bạc.

“Nếu hai bên đã thương lượng xong, việc tuyển chọn dược đồng ở Pháp Miếu Tiêu Diệp cũng sẽ chính thức bắt đầu. Hai người các ngươi đi theo Trưởng Thôn vào trong Pháp Miếu với ta đi” Thiếu niên họ Diệp nghe vậy trầm mặc, đặt cược giữa hai người và một số người cũng được đưa vào theo.

Một nhóm người khác muốn xem đều bị chặn ở bên ngoài Pháp Miếu. Vân Sanh đi vào Pháp Miếu cùng với Trưởng Thôn và Đinh Lôi.

Pháp Miếu ở trong thôn Tiêu Diệp là một ngôi đình khang trang nhất trong làng gồm có sáu gian nhà lợp ngói chỉnh tề.

Vân Sanh không thường xuyên đến Pháp Miếu mà chỉ đến ba lần khi tham gia thử nghiệm, lúc đi vào đều đi thẳng vào chính điện của Pháp Miếu, hôm nay thiếu niên họ Diệp dẫn theo mấy người lại không đi thẳng vào điện chính mà gian nhà sau Pháp Miếu.

Trước cửa nhà sau có một người đàn ông trung niên đứng ở đó. Người đàn ông này khoảng chừng năm mươi tuổi, thân hình gầy gò, mũi khoằm, nước da khô héo, mặc chiếc áo bào màu xanh xám, nhìn từ xa trông giống như một gốc cây cổ thụ vậy.

“Dương đại sư” Trưởng thôn cung kính hành lễ với người đàn ông trung niên.

Ở Đại Lục Vô Cực kẻ mạnh được tôn trọng, tuy trưởng thôn lớn tuổi nhưng cũng chỉ là một pháp sư, thấp hơn Đại Ma Đạo một bậc.

Vân Sanh thấy ánh mắt của Đại Ma Đạo trung niên âm trầm, quanh người toát ra khí tức lạnh lùng, thản nhiên liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ, không vui bảo, “Sao lại chỉ có hai đứa thôi?”

Thứ ông ta cần là một thiếu niên thông minh nhanh nhẹn, hai đứa trẻ này thoạt nhìn có vẻ có tài, đặc biệt là đứa nhỏ tiều tụy, trong người chẳng có chút pháp lực nào.

Thôn Hỏa Nham cũng giống như thôn Tiêu Diệp đến một đứa bé hái thuốc tử tế cũng không có nổi.

“Hai đứa trẻ này được thôn lựa chọn và chính chúng là những ứng cử viên sáng giá nhất rồi đó” Trưởng thôn thấy thế vội vàng giải thích. “Xuất sắc hay không kiểm tra sẽ biết ngay. Hai ngươi đã từng đọc sách thuốc Tề Dân chưa?” Dương Đại đành chọn lấy một cuốn sách tốt nhất trong đám sách, đặt trước mặt cả hai người.