Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 69: Muốn chạy?



Nhưng mà cũng không đúng, nếu là hái hoa đạo tặc, sao có thể hiểu lễ nghĩa như vậy, không phải đều kẻ là nhìn thấy nữ nhân thì như ác lang, không nói hai lời đã nhào lên sao?

Lúc nàng còn miên man suy nghĩ, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, người này thế nhưng lấy đồ vật che lại đầu mình.

Vân Ngạo Tuyết giật mình một cái, vừa rồi còn nói người này có khả năng không phải là hái hoa đạo tặc, mới qua bao lâu, hắn đã bắt đầu? Quả nhiên nói trước bước không qua.

“Ư ưm ưm…” Toàn thân Vân Ngạo Tuyết khó chịu,tầm mắt nơi đỉnh đầu bị che khuất tất cả đều nhìn không thấy, cái này khiến cho lòng nàng càng luống cuống.

Thật là muốn mệnh.

Nàng nức nở lâu như vậy, người nọ vẫn không có động tĩnh, chắc hẳn là không may khiến nàng khó xử, có thể là muốn dùng quần áo che khuất xuân quang của nàng, nhưng không may che không đúng, lại che mất đầu.

Cũng may người nọ giống như đã hiểu ý nàng, lại đem quần áo từ trên đầu nàng cầm xuống, che xuống chỗ xương quai xanh.

Dưới nước độ ấm thích hợp, cả phòng mờ mịt, lại có ánh sáng, hai mắt Vân Ngạo Tuyết trừng to, bình tĩnh nhìn người đứng ở trước mặt mình.

Nàng không biết lai lịch người này, lại sợ ánh mắt của mình quá mức khiêu khích ngược lại làm bản thân rơi vào hiểm cảnh, cho nên dứt khoát biểu hiện ra bộ dáng không sợ gì cả.

Quần áo kia ngay từ đầu đáp ở trên đầu Vân Ngạo Tuyết, sau đó lại che đi cảnh sắc bị lộ ra, che đi che lại hơn phân nửa đều bị nước tắm làm ướt, đừng nhìn phó thân mình này tuổi còn nhỏ, nhưng mà dáng người thế nhưng thật sự thực không tồi, xiêm y nửa ướt nửa khô phác họa ra đường cong quyến rũ, tạo thành cảnh sắc dụ hoặc.

Đồng tử người bịt mặt hơi hơi rụt rụt, ngay sau đó nghiêng mặt sang một bên.

Vân Ngạo Tuyết còn đang kỳ quái hắn vì sao sẽ đến nơi này, đột nhiên nghe thấy trong sân truyền đến một trận động tĩnh, nghe thanh âm là tiếng giáo mác va vào nhau.

Tiếp theo là giọng của trưởng thị vệ Vân phủ vang vọng toàn bộ sân, “Mọi người nghe đây, thích khách chạy về hướng bắc, chính là hướng hậu viện này, trên người hắn đã bị thương, chạy không được xa, tất cả đều đuổi theo cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Vân Ngạo Tuyết nghĩ, cái sân này của nàng gần tường vây Vân phủ, cho nên khi trưởng thị vệ tập kết thị vệ sẽ phải đi qua ngõ nhỏ, nàng dám nói những người này không có can đảm ngay lúc này tự tiện xông vào sân của nàng.

Vừa nhấc mắt, vừa vặn đối diện với tầm mắt của hắc y nhân, đôi mắt Vân Ngạo Tuyết hướng ra ngoài ngó ngó, lại nhìn về phía hắc y nhân, ý tứ không cần nói cũng biết.

Nàng bị điểm huyệt đạo, chỉ không thể mở miệng nói chuyện mà thôi, thính giác lại không có tật gì, vừa rồi lời trưởng thị vệ nói nàng ở trong phòng cũng nghe rõ ràng.

Nếu nàng có thể nghe thấy, cái tên hắc y nhân này đương nhiên cũng có thể nghe thấy.