Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế

Chương 36: Sự nhẫn nại của bổn vương là có hạn



Tần Dung vốn cũng mặc dày theo họ đi về phía tẩm viện của Mặc Hàn Dạ, lúc này cô cách phòng khách gần nhất, nghe thấy tiếng tranh cãi bất giác đau đầu. Thấy Mặc Hàn Dạ đã lạnh mặt xoay người đi trở về, trong lòng Tần Dung khẽ rung, vội trước hắn một bước đi vào phòng khách. “Mẹ! các người đây là làm gì vậy?” Tần Dung bất lực nhìn Tần phu nhân, sau khi dùng ánh mắt thị ý với bà lại đi đến bên cạnh Thuận Hòa phu nhân, ngoan ngoãn choàng tay bà “Cô mẫu, người đừng giận mẹ con, người cũng biết tính mẹ con chính là nóng nảy như vậy.”

“Đợi sau khi trở về, Dung nhi nhất định thuyết phục mẫu thân con, bảo mẹ đến xin lỗi cô mẫu!” Tần Dung cười an ủi Thuận Hòa phu nhân. Ai ngờ Thuận Hòa phu nhân đối với Tần Dung yêu thương như con gái ruột vậy, hôm nay nghe những lời này của Tần Dung, sắc mặt không chút thay đổi. Thậm chí, lúc Tần Dung khoát tay bà, có ý né tránh. Từ đó có thể thấy, Thuận Hòa phu nhân không những đối với Tần phu nhân, Tần Hải Minh có hiềm khích không thể bỏ qua, ngay cả đối với Tần Dung nay cũng sinh lòng bất mãn rồi! Thấy vậy thần sắc Tần Dung bất giác có chút đen lại.

Lúc ngẩn đầu lên, trên mặt Tần Dung lại mang theo ý cười ngoan ngoãn “Con biết cô mẫu là đang tức giận, nhưng mà chúng ta đều là người một nhà huyết mạch chí thân, hà tất vì mấy câu nói mà tranh giành mất hòa khí?” Thuận Hòa phu nhân vẫn căng mặt không nói chuyện, lúc này Mặc Hàn Dạ đã nhấc chân bước vào. Lời đó của Tần Dung, vừa lúc lọt vào trong tai của Mặc Hàn Dạ. Thần sắc của hắn âm u lạnh lẽo nhìn Tần phu nhân, trong mắt mang theo sát khí rõ ràng! “Người một nhà huyết mạch chí thân?”

Mặc Hàn Dạ lạnh lùng cười lên, khiến người ta trong lòng rùng rợn “Tần tiểu thư, phủ chí viễn hầu các người nay là người nổi trước mặt Mặc Tông Bình, chúng tôi không với nổi!” Sắc mặt của Tần Dung trắng bệch, không dám tin nhìn Mặc Hàn Dạ “Biểu ca, sao huynh có thể nói như vậy chứ?” “Rõ ràng lúc nhỏ, tình cảm của biểu ca và muội rất tốt, vì sao bây giờ đối xử với muội như vậy?” Trong mắt Tần Dung chứa ánh lệ, nghẹn ngào nhìn Mặc Hàn Dạ, ủy khuất cắn chặt môi dưới “Muội chẳng qua là đến an ủi cô mẫu, để người đừng giận, tránh giận hư cơ thể.”

“Mẫu thân của bổn vương không cần cô an ủi! cô nên đi ngăn cản mẫu thân cô, để bà ta đừng như một con chó điên gặp ai cũng cắn bừa!” Mặc Hàn Dạ không chút khách sáo mắng một câu. Sắc mặt của Tần phu nhân bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi! Ngay cả Tần Hải Minh trước giờ nhúc nhát, cũng trợn to đôi mắt, hắng giọng trách Mặc Hàn Dạ “Hàn Dạ! bà ấy là thúc mẫu của con! là trưởng bối của con! sao có thể mắng thúc mẫu của con như vậy?”

“Bây giờ là các người tự đi, hay là bổn vương đuổi các người đi?” Mặc Hàn Dạ không nói nhảm với nhà Tần Hải Minh, sắc mặt âm lạnh đuổi người “Vương phủ của bổn vương không phải là nơi đàn bà chanh chua mắng chợ, muốn gây sự cút về phủ chí viễn hầu các người!” “Sự nhẫn nại của bổn vương, là có hạn.” Trong lúc nói chuyện, Thành Thanh Ninh đã xuất hiện ở ngoài cửa. Tần Dung nhìn thấy cô, sự đố kị trong mắt không còn che giấu được nữa!

Nhất định là vì người đàn bà này! Chính vì cô ta, thái độ Mặc Hàn Dạ đối với cô mới ác liệt như vậy, đối với Tần gia mới ác liệt như vậy! Thuận Hòa phu nhân cũng nhìn về hướng Thành Thanh Ninh, sắc mặt có chút hòa hoãn, nhìn cô mỉm cười “Để Thành tiểu thư xem chuyện cười rồi!” “Thôi ma ma, mau dẫn Thành tiểu thư đến hoa viên tản bộ.” Thuận Hòa phu nhân căn dặn bên ngoài. “Vâng, phu nhân.” Thôi ma ma cuối đầu đi vào, mặt đầy cung kinh nhìn Thành Thanh Ninh nói “Thành tiểu thư, mấy ngày nay hoa cúc trong vườn đang nở rộ, lão nô dẫn người đi xem xem.” Thành Thanh Ninh biết, Thuận Hòa phu nhân đây là không muốn chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài.

Đối với phủ Sở vương mà nói, cô quả thật tính là người ngoài. Lúc nãy cô vốn không nên theo đến, nhưng lại cảm thấy có chút không yên tâm Mặc Hàn Dạ, sợ hắn bị người ta chọc giận..... sau đó sẽ lại như đêm ở Minh Châu các, đột nhiên ngã xuống đất ngất xỉu. Do đó mới theo đến. Nếu Thuận Hòa phu nhân đã nói vậy rồi, Thành Thanh Ninh cũng không phải người không biết tốt xấu. Cô nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn về hướng Mặc Hàn Dạ, người sau gật nhẹ đầu với cô, mới theo Thôi ma ma đi ra. Không biết vì sao, quan hệ giữa cô và Mặc Hàn Dạ, trong khoảng thời gian này dường như có sự hòa hoãn và cải thiện rất lớn. Thậm chí, giữa hai người có sự ăn ý mà người ngoài nhìn không hiểu.

Sau khi nhìn Thành Thanh Ninh đi ra, Mặc Hàn Dạ mới thu lại ánh mắt, hồi phục khí thế lãnh liệt như diêm vương địa ngục lúc nãy, nhằm vào mấy người Tần Hải Minh nói đến “Lúc nãy bổn vương đã nói rất rõ ràng! nếu các người không tự đi, bổn vương đuổi người rồi!” Lần này, Thuận Hòa phu nhân không ngăn cản Mặc Hàn Dạ, chỉ lạnh mặt ngồi ở một bên. Tần Dung thấy Thuận Hòa phu nhân ngồi xuống, cảnh tay vốn choàng tay bà, cũng cảm thấy cứng đờ. Cô lặng lẽ rút tay lại, trong lòng có cảm giác nguy cơ lớn.

Nếu ngay cả Thuận Hòa phu nhân đều không thích cô giống như lúc trước nữa, Mặc Hàn Dạ..... thì cô càng không nắm chắc có thể gả cho hắn rồi! Nhớ lại ánh mắt Mặc Hàn Dạ nhìn Thành Thanh Ninh lúc nãy, là bộ dạng Tần Dung chưa từng nhìn thấy. Tuy hắn cố gắng khắc chế ý giận trong lòng, nhưng lúc nhìn về hướng Thành Thanh Ninh, ánh mắt vẫn không nhịn được ôn nhu mấy phần. Tần Dung đố kị đến muốn phát cuồng!

Giờ thấy Tần Hải Minh rụt cổ, Tần phu nhân dám giận không dám nói trừng Mặc Hàn Dạ, Thuận Hòa phu nhân không chút quan tâm ngồi xuống uống trà, Mặc Hàn Dạ bất cứ lúc nào đều có thể lên tiếng, căn dặn hạ nhân đuổi họ ra ngoài.... tình cảnh này, khiến Tần Dung cảm thấy có chút khó xử. Mặc Hàn Dạ cùng Thuận Hòa phu nhân rõ ràng đều thật sự giận Tần phu nhân rồi, nếu để họ tiếp tục ở cùng nhau, chỉ e là bầu không khí sẽ càng thêm cứng nhắc hơn. Một khi thật sự xé nát mặt, chỉ e là từ nay về sau, cô thật sự không còn chút cơ hội nào rồi!

Sau khi trong lòng suy tính một phen, Tần Dung vội đi đến trước mặt Tần Hải Minh, thấp giọng nói với ông “Phụ thân, người mau dẫn mẹ ra ngoài trước đi. Chỗ này giao cho con, đợi sau khi về đến phủ chí viễn hầu chúng ta mới thương nghị, làm sao để biểu ca và cô mẫu bớt giận.” Vừa nói, lại xoay người choàng lấy cánh tay của Tần phu nhân, dịu dàng khuyên bảo “Mẹ, nói là đến phủ Sở vương làm khách mà, sao mẹ lại đắc tội cả cô mẫu và biểu ca rồi?” “Nhưng mà con gái biết, đây cũng không phải bản ý của mẹ. Mẹ chính là khẩu xà tâm phật, rõ ràng là lo cho biểu ca, lại làm mọi chuyện thành thế này.”

Sau một phen dịu dàng “khuyên bảo” của Tần Dung, khiến lửa giận trong lòng Tần phu nhân cũng tan biến không ít. Bà ủy khuất nhìn Tần Dung, chua chát nói “Đến cùng vẫn là con gái tốt, con gái là người hiểu mẹ nhất câu này quả thật không sai! có một số người chính là không biết tốt xấu, ai tốt với họ đều không biết!” Tần phu nhân hừ lạnh một tiếng, tiện thể lại đạp Thuận Hòa phu nhân một cái. Thuận Hòa phu nhân chỉ xem như không nghe thấy, tranh chấp nhiều với loại đàn bà chợ búa như Tần phu nhân, sẽ chỉ kéo thấp thân phân của bà. Ngược lại thể hiện, bà đường đường tiên hoàng hậu, nay là nhất phẩm Thuận Hòa phu nhân, cùng thân phận với Tần phu nhân vậy.

Thuận hòa phu nhân đây là không thèm đếm xỉa bà ta! Nhưng mà Tần phu nhân thấy Thuận Hòa phu nhân không trả lời, còn tưởng là bị lời này của bà đả kích rồi, phút chốc lại trở nên đắc ý.