Thần Y Độc Phi: Vương Gia, Sủng Thê Xin Khắc Chế

Chương 40: Ánh mắt hài lòng như nhìn con rễ



Thành phủ, cửa lớn đóng chặt. Thành Thanh Ninh xoay người nhìn về hướng Mặc Hàn Dạ, sắc mặt có chút không tự nhiên nói “Đưa đến đây đi, trời không còn sớm nữa, huynh cũng sớm về nghỉ ngơi đi.” Mặc Hàn Dạ ngẩn đầu nhìn cửa lớn đóng chặt, mặt không biểu cảm lắc đầu “Bổn vương muốn nhìn muội vào rồi mới đi.” Cái này..... Thành Thanh Ninh ho khan một tiếng “Vậy muội đi gõ cửa.” Mặc Hàn Dạ gần đây chắc chắn là uống nhầm thuốc rồi, đột nhiên quan tâm cô như vậy, thật là dọa chết trái tim nhỏ bé này của cô rồi.

Còn về Mặc Hàn Dạ có phải động lòng với cô hay không, Thành Thanh Ninh không dám hỏi thẳng, cũng không dám hỏi vòng vo. Lỡ nghe lời cô hỏi, Mặc Hàn Dạ lại sinh lòng chán ghét cô nữa thì sao? Nay cô không quen với việc Mặc Hàn dạ đối xử tốt với cô như vậy, nhưng nếu lại trở về thái độ ác liệt như lúc trước, Thành Thanh Ninh chỉ cảm thấy bản thân không chịu nổi đả kích này. Do đó, trước khi Mặc Hàn Dạ chưa mở lời nói rõ, cô vẫn là không tự mình tìm không thoải mái nữa. Hắn tốt với cô, thì cô cứ giả ngốc nhận lấy;

Nếu hắn không tốt với cô, thì cô vùng dậy phản kháng. Kết quả tệ nhất cũng chính là cô rải một nắm thuốc qua, sau đó chịu trách nhiệm với Mặc Hàn Dạ! Tầm nhìn của Mặc Hàn Dạ giống như hai ngọn đuốc vậy, nhìn thẳng sau lưng cô, đốt đến cả người cô đều nóng ran, Lúc này, cửa lớn bị người ta mở ra, tiểu tư canh cửa nhìn thấy là Thành Thanh Ninh trở về, nhỏ tiếng nhắc nhở cô “Nhị tiểu thư người cuối cùng cũng về rồi! lão gia lệnh người tìm cô lâu rồi, lúc này e là đang tức giận!” Cô lại sao nữa rồi? Thành Minh lão già này, còn có thể dừng chút không hả? Thành Thanh Ninh cạn lời.

Lời của tiểu tư cũng truyền vào trong tai của Mặc Hàn Dạ, hắn mặt lạnh bước lên phía trước “Bổn vương đưa muội vào.” “Không cần đâu.” Sợ Mặc Hàn Dạ và Thành Minh vừa gặp mặt là sẽ căng thẳng đến không thể thu dọn, Thành Thanh Ninh vội đưa tay ngăn hắn “Muội sẽ không có việc gì đâu! phụ thân của muội sẽ không làm gì muội đâu, huynh yên tâm đi.” Quan hệ của Mặc Hàn Dạ và Thành Minh vốn đã ác liệt, vì nguyên do của cô càng là như nước với lửa rồi. Do đó Thành Thanh Ninh trong lòng lo lắng. Tiểu tư ngẩn đầu nhìn, người đàn ông trước mặt là Sở vương!

Lập tức mặt như màu đất, vội quỳ xuống thỉnh an Mặc Hàn Dạ. Nhị tiểu thư nhà họ thích Sở vương là chuyện mà ai cũng biết; nhưng Sở vương chán ghét Thành Thanh Ninh cũng là chuyện mọi người đều biết! Giờ nhìn hai người họ quan hệ thân mật như vậy, tiểu tư trong lòng nghi hoặc không hiểu, nhưng lại thở nhẹ một hơi vì Thành Thanh Ninh. Tiểu tư vội nói “Nhị tiểu thư, lão gia nghe nói, người lại đến phủ Sở vương. Còn bị Sở vương chặn ở trước cửa vương phủ, rất nhiều bách tính đều nhìn thấy! lão gia vì vậy mới tức giận, nhị tiểu thư người chờ chút vào, phải cẩn thận chút!” Tiểu tư nhắc nhở. “Ta biết rồi.” Thành Thanh Ninh gật đầu, xoay người vào Thành phủ.

Mặc Hàn Dạ đứng yên tại chỗ, vừa không theo vào, cũng không xoay người rời đi. Tiểu tư run rẩy đứng ở một bên, cũng không dám hỏi, chỉ có thể chờ nhìn xem hắn là vào hay là rời đi, tự mình mới dám đóng cửa. Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Thành Thanh Ninh nữa, Mặc Hàn Dạ mới nhấc chân bước vào theo. Thấy vậy, tiểu tư thở dài một hơi. Có Sở vương chống lưng, lão gia chắc cũng không dám làm gì nhị tiểu thư nữa? Trong phòng khách, Thành Minh tức giận đi qua đi lại, ngay cả Thành phu nhân hôm nay cũng ở phòng khách, chờ Thành Thanh Ninh về. May mà Thành Uyển Nhi bị cấm túc trong Mai hương viện, không thì nói không chừng hiện giời lại chăm ngòi đốt lửa thế nào nữa.

So với sự tức giận đùng đùng của Thanh Minh, Thành Phu nhân ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. “Phu nhân chẳng lẽ không lo lắng, Thanh Ninh sẽ bị Sở vương ức hiếp sao?” Nhìn Thành phu nhân thần sắc như thường, một chút cũng không nhìn ra bộ dạng lo âu, Thành Minh không nhịn được nói “Phu nhân nói sẽ dạy dỗ tốt con gái, nhưng bà xem, đây mới qua mấy ngày, cái thứ không có tiền đồ này lại chạy đến phủ Sở vương làm mất mặt nữa!” “Nay hoàng thượng vốn đã bắt lấy ta không buông, nếu biết thêm chuyện này.....” Sắc mặt của Thành Minh dần trở nên trắng bệch.

Mặc Tông Bình có ý nối dây cho Thành Thanh Ninh và các hoàng tử của ông, càng là e sợ Thành phủ qua lại với phủ Sở vương. Nếu biết chuyện này, e là người chịu trận lại là hộ quốc công ông rồi! Thành phu nhân không đem sự nóng nảy của Thành Minh để trong mắt, chỉ nhàn nhạt nhìn ông “Lão gia vội gì chứ? sợ Mặc Tông Bình vậy sao?” Câu hỏi này hỏi đến Thành Minh im lặng. Bất luận nói thế nào, nay người ngồi trên hoàng vị là Mặc Tông Bình. Mặc Tông Bình là vua ông là thần, một ngày là thần thì một ngày phải tuân theo Mặc Tông Bình.

Ông đâu phải Thành phu nhân, không có cái giá lớn như vậy, sao có thể không sợ?! Thành Minh thở dài một hơi ngồi xuống bên cạnh “Phụ nhân! đều nói lòng đế vương sâu khó lường, hoàng thượng hôm nay là thái độ như vậy, ngày mai lại là một thái độ khác, ai có thể đoán được hoàng thượng rốt cuộc là đang nghĩ gì?” “Lỡ đâu thật sự muốn hỏi tội Thành phủ ta, lại nên thế nào?” “Hỏi tội Thành phủ? hắn dựa vào đâu hỏi tội Thành phủ?” Thành phu nhân vẫn là bộ dạng bình tĩnh, sắc mặt nhàn nhạt “ Mặc Tông Bình ngôi vị hoàng đế này vốn danh không chính ngôn không thuận, nói khó nghe một chút chẳng qua là một tên trộm mà thôi, có gì mà sâu khó lường chứ?” “Ta sớm đã nói rõ với hắn, cho dù là muốn để Ninh nhi của ta gả cho các hoàng tử của hắn, cũng phải là tự chúng nó có được lòng của Ninh nhi ta.” Nếu là Mặc Tông Bình cưỡng chế chỉ hôn, Thành phu nhân nhất định phải chống đối đến cùng với hắn.

“Nếu là hoàng thượng nhất định muốn chỉ hôn, chẳng lẽ chúng ta còn có thể kháng chỉ không tuân sao?” Thành Minh nhíu mày sầu não. Lúc này, Thành Thanh Ninh bước nhanh vào “Phụ thân, mẫu thân.” Ở ngoài cửa nghe thấy tiếng nói của hai người, cộng thêm lúc nãy tiểu tư nhắc nhở, Thành Thanh Ninh đương nhiên biết Thành Minh là vì cái gì mà tức giận. “Trở về rồi?” Thành phu nhân buông ly trà xuống, nhìn Mặc Hàn Dạ ở sau lưng Thành Thanh Ninh, ánh mắt của Thành phu nhân thay đổi nhẹ, ngay cả sắc mặt của Thành Minh cũng có chút thay đổi. “Sở vương mời ngồi” Thấy Thành Minh không lên tiếng, Thành phu nhân cười nói.

Mặc Hàn Dạ nhẹ gật đầu, ở bên cạnh ngồi xuống “Thành quốc công, Thành phu nhân, bổn vương mạo muội đến, là vì Thanh Ninh.” Thanh Ninh? Lúc trước khi ở phủ Sở vương, lúc Thuận Hòa phu nhân gọi cô như vậy, Thành Thanh Ninh ngoại trừ trong lòng sinh nghi, thì có chút thụ sủng nhược kinh. Ngoài ra thì cũng không có cảm nhận khác. Nhưng hiện tại đột nhiên nghe thấy Mặc Hàn Dạ gọi cô thân mật như vậy, cả người Thành Thanh Ninh chỉ cảm thấy bản thân nổi một lớp da gà. Tên này muốn làm quỷ gì? Thành phu nhân dường như đã sớm đoán được ý đến của Mặc Hàn Dạ, trên mặt ý cười càng đậm “Có lẽ Sở vương đã dùng qua cơm tối rồi nhỉ?”

Vừa nói, bà vừa căn dặn người hầu “Người đâu, dâng trà!” Thành Minh cẩn thận nhìn Thành phu nhân một cái, vốn muốn hỏi Thành phu nhân khách sáo với Mặc Hàn Dạ như vậy làm gì, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười hài lòng trên mặt bà..... trong lòng Thành Minh không nhịn được “Đùng” một cái. Không ổn! ánh mắt hài lòng này của Thành phu nhân, rõ ràng là đang nhìn con rể!