Thần Y Độc Phi

Chương 61: Không nói gì



Lão thái thái khen ngợi gật đầu, mặt trận này đúng là không nên cho hai tiểu cô nương chưa hiểu chuyện nhìn, nhân tiện nói: “Mau mang các nàng trở về, rồi để trù hạ nấu chút canh an thần.”

An thị cúi người, mang Tưởng Dung và Phấn Đại đi. Lúc gần đi liếc Phượng Vũ Hành một cái, trong ánh mắt mang theo lo lắng.

Phượng Vũ Hành nhẹ lắc đầu với nàng, thấy ba người An thị rời đi, lúc này mới đi lại trong phòng vài bước, đếm trước mặt Trầm thị, khuôn mặt mang theo lo lắng mở miệng: “Mẫu thân có phải đã quên chuyện đưa thuốc không? Bằng không sao vẫn ngồi trong phòng tổ mẫu, không đến với phụ thân?” Nàng nói xong, nhẹ cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt.

Trầm thị cắn răng, ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hành có thể phóng hỏa.

“AI” Phượng Vũ Hành như nhớ tới cái gì, lại nói: “Đều là do nha đầu đưa thuốc, lại đem canh bổ như vậy đến cho Tử Duệ chúng ta uống.”

Lão thái thái giật mình, chỉ cảm thấy mồ hôi chảy. ròng ròng sau lưng đã ướt đẫm. “Kia rốt cuộc là thuốc gì?

Phượng Vũ Hành đáp: “Lúc ở Liễu viên, cháu gái đã xem qua, là một chén thuốc đại bổ.”

Lão thái thái lo lắng: “A Hành ngươi hiểu y thuật, lại nhìn kỹ đi.”

Phượng Vũ Hành đáp ứng, đi lên trước, tiếp nhận cái bát trong tay Phượng Cẩn Nguyên, ai ngờ Trầm thị lại bộc phát, mạnh dạn tiến lên đem bát kia làm nghiêng. Chỉ lưu lại một ít canh thuốc rơi vãi, lại không thể nhìn ra cái gì.

“Thuốc bổ chính là thuốc bổ! Có cái gì mà nhìn! Các nàng ai mà chẳng đưa cho lão gia thứ như vậy?” Trầm thị trừng mắt với Hàn thị, trừng đối phương sợ hãi một trận.

Phượng Vũ Hành không để ý nàng, lại tiến lên trước hai bước, hạ bái với Phượng Cẩn Nguyên, nói: “Mượn cổ tay phụ thân một chút.”

Nói xong, không chờ Phượng Cẩn Nguyên đáp ứng, thân thủ liền chộp cổ tay hắn. Chỉ trong chốc lát lại buông ra, sau đó vui vẻ nói: “May mắn chỉ là một chén, nếu lại uống nhiều một chút, tính mạng phụ thân khó chịu nổi được al”

'Tất cả mọi người choáng váng, lão thái thái gấp gáp. hỏi: “Rốt cuộc là thuốc gì?”

Nàng quay người nói với lão thái thái: “Là thuốc chuyên cho nam nhân dùng để bổ dương, còn là loại mạnh, lượng dược rất nhiều.” Nói xong, không phải không lo lắng nói: “Nếu như bị Tử Duệ uống, tính mắt của hắn nhất định là mới sáng sớm đã đi.”

BaI

Phượng Gẩn Nguyên cho Trầm thị một bạt tai, ngẫm lại chưa chết giận, lại đánh đi đánh lại vài cái, đến lúc 'Trầm Ngư quỳ xuống xin hắn cầu xin, lúc này mới ngừng lại.

“Độc phụ!” Phượng Cẩn Nguyên lại cho Trầm thị cái định nghĩa này.

Trầm Ngư cố gắng không xen vào Trầm thị nữa, nàng cảm thấy nếu mình lại đến bên Trầm thị, chỉ sợ phụ thân ngay cả nàng đều ghét bỏ.

Trầm Ngư này rất đáng nghiên cứu, ứng phó những chuyện xảy ra đều thuận buồm xuôi gió, chỉ thấy cả người nàng co rụt trên đất, hai bàn tay ôm đầu gối, đầu gối quỳ xuống, hai vai run run, muốn có bao nhiêu đáng thương, có bấy nhiêu đáng thương.

Phượng Cẩn Nguyên chưa từng thấy Trầm Ngư như vậy, không khỏi chỉ vào Trầm Ngư, nói với Trầm thị: “Ngươi làm việc trước đó sao không vì Trầm Ngư mà ngẫm lại?”

Một câu, đã đánh thức Trầm thị.

Trầm thị sau một lúc cũng sợ, liên tưởng trước đó mình la hét đòi cùng cách, muốn nghĩa tuyệt, nếu Phượng Cẩn Nguyên thật sự gật đầu, Trâm Ngư của nàng làm sao bây giờ? Về sau nàng còn trông cậy gì vào vinh hoa phú quý! Cũng không thể vì mình ủy khuất mà liền chôn vùi mệnh mẫu nghi thiên hạ của Trầm Ngư.

Thấy Trầm thị không hề kêu gào, Phượng Vũ Hành liền chủ động tiến lên đỡ Trầm Ngư. Trầm Ngư ngẩng đầu thấy Phượng Vũ Hành, ánh mắt thoáng một mảnh âm y, nhưng lập tức lại muốn nói gì, mở miệng nói với lão thái thái: “Tổ mẫu, việc này rất kỳ lạ, đại phu nấu thuốc nhất định có vấn đề."

Nàng đem trách nhiệm đổ lên người Hứa đại phu, chỉ vì lúc ở Thư Nhã viên nghe Phượng Vũ Hành nhắc đến Hứa đại phu, nàng biết nơi này nhất định có chuyện, phái một nha đầu đi thông báo với Hứa đại phu nhanh chóng rời phủ. Trước mắt, người nọ khẳng định đã sớm chạy, vừa lúc dẫn ra người gây tai họa.

Phượng Vũ Hành nghe nàng nói vậy, cũng gật đầu: “Đại tỷ tỷ nói đúng, lượng dược kia coi như là độc dược, phụ thân là người bị hại, mong mẫu thân thông cảm.”

Trầm Ngư đứng dậy, đến gần Trầm thị, cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, nhất định là đại phu kia xảy ra vấn đề, mẫu thân chớ trách phụ thân.”

“Hừ!” Phượng Cẩm Nguyên kêu lên một tiếng đau.

Chợt nghe Phượng Vũ Hành lại lầm bầm lầu bầu nói: “Nhưng cũng kỳ lạ, Kim Trân cô nương sao biết được thuốc đã đưa sai?”

Kim Trâm nghe thấy Phượng Trầm Ngư đem sự tình lên trên người Hứa đại phu, liền biết Hứa đại phu đã không ở trong phủ, bằng không Đại tiểu thư luôn nghiêm cẩn sẽ không nói vậy.

Nếu người đã chạy, Kim Trân liền không băn khoăn nữa, nhanh chóng đáp: “Là nha đầu ở Khách viện đến Kim Ngọc viện tìm nô tỳ, nói với nô tỳ, thuốc đã bị đưa nhầm Lại nói với Phượng Vũ Hành: “Tôn ma ma của Liễu viên có thể làm chứng!”

Phượng Vũ Hành cười, chỉ gật đầu, không nói gì.

Nàng đã vô tình khó xử Kim Trân quá mức, để lại nha đầu kia, tùy thời đều có thể cho Trầm thị ngột ngạt, ngẫm lại đều là chuyện thống khoái. Huống chỉ nàng có nhược điểm trong tay mình, không sợ Kim Trân tạo phản.

“Vậy nhanh đến Khách viện truyền Hứa đại phu đến đi!” Phượng Vũ Hành nhìn Phượng Cẩn Nguyên, “Phụ thân thật sự chịu khổ rồi.”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, mắt nhìn Trầm thị, ánh mắt tràn ngập phiền chán.

Lão thái thái lên tiếng: “Đi, đem Hứa đại phu kia đến Tùng viên!”