Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1056: Chấn động toàn sân đấu



Đệ tử nội môn với vai trò là tinh anh của Cô Nguyệt Hải, vốn dĩ có số người ít nhất.

Vì vậy trên lôi đài Đấu Đồng Cấp của nội môn không có quy mô nghìn người mà ngược lại chỉ có hơn ba trăm người.

Trong hơn ba trăm người đó, ngoại trừ Vô Nhai Phong chỉ có ba người, còn lại người của các Phong khác thì mỗi Phong chiếm một phần năm.

Đám người Mã Chiêu vừa hành động thì các đệ tử của Tuyết Phong đã ào ào vây thành một vòng tròn, ngăn cách người của các Phong khác ở bên ngoài.

Người của mấy Phong còn lại lúc này cũng đều đã nhìn ra, đám người Mã Chiêu muốn đối phó với ba người của Vô Nhai Phong, họ cũng không dám đụng chạm đám người Mã Chiêu nên mỗi bên đều tự tìm đối thủ để tỉ thí.

Trên khán đài, Hoa trưởng lão và Phong trưởng lão thấy tình hình này đều hơi lộ vẻ xúc động.

“Tuyết trưởng lão, ông lấy đông hiếp yếu như thế không sợ người ta nói là vô liêm sỉ ư?”

Hoa trưởng lão thân là trưởng lão Hình Luật Đường, ghét nhất là loại hành vi ỷ mạnh hiếp yếu này.

“Hoa trưởng lão, lời này của ông không đúng rồi. Tỉ thí lôi đài, ai có khả năng người đó thắng, thân là đệ tử của chưởng giáo thì đều là tinh anh trong các tinh anh, sao có thể sợ các đồ đệ của Tuyết Phong ta.”

Tuyết trưởng lão chống đối lại.

“Ông!” Hoa trưởng lão tức giận thì bị Phong trưởng lão ở bên cạnh ngăn cản.

“Hoa trưởng lão, Tuyết trưởng lão nói không sai, đệ tử của Vô Nhai Phong há lại thua đám ô hợp tầm thường.”

Phong trưởng lão nhìn Tiểu Đế Tân một cái, ông ta cũng rất muốn xem thử đứa bé mà lúc đầu mình đưa đến Vô Nhai Phong đó hôm nay giờ này rốt cuộc có thực lực như thế nào rồi.

Trên lôi đài, Mã Chiêu đưa mắt ra hiệu, mấy sư huynh đệ bên cạnh hắn nhào về phía Tiểu Đế Tân.

“Tiểu tử, ngày đó người nói lời vô lễ với sư phụ ta, hôm nay sẽ do đệ tử của Tuyết Phong ta dạy dỗ ngươi.”

Mã Chiêu thân là môn sinh đắc ý của Tuyết trưởng lão, còn không thèm động thủ với đứa trẻ con như Tiểu Đế Tân.

Bởi vì hắn đã thấy ngày hôm đó hành vi Tiểu Đế Tân dùng nguyên thần xỉ nhục sư phụ nhà hắn, vì vậy hôm nay cũng đã sớm có đề phòng, bao vây đám người Tiểu Đế Tân để họ có mọc cánh cũng khó mà bay được.

“Vô liêm sỉ, lại dùng chiến thuật biển người, lục sư đệ, đám người này giao cho ta.”

Tần Tiểu Xuyên thân hình cường tráng, hai quyền kèm theo sức mạnh đá nát vàng nứt, gió quyền vừa tung ra như tiếng sấm đùng đùng, từ xa đến gần.

Mấy đệ tử Tuyết Phong đó căn bản không thể đến gần.

Một mình Tần Tiểu Xuyên đã cản được năm sáu người.

Nhưng số lượng đệ tử Tuyết Phong cũng không ít, thấy nhóm người đầu tiên bị ngăn cản nên Mã Chiêu lại ra lệnh một tiếng, trong chớp mắt mười mấy đệ tử như sói đói bắt cừu chồm về phía Tiểu Đế Tân.

Xem đến đây, ở dưới lôi đài Hoàng Tuấn bất giác trở nên căng thẳng.

“Lăng Nguyệt, Tiểu Đế Tân rốt cuộc tu vi như thế nào? Đám người này cũng quá bỉ ổi rồi, nhiều người như thế mà vây đánh một đứa trẻ.”

“Nói thật ta cũng không biết Tiểu Đế Tân đã đến tu vi nào, nhưng theo lời của y thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Diệp Lăng Nguyệt vô cùng bình tĩnh.

Nói thật thì nàng thật sự không biết tu vi của Tiểu Đế Tân.

Cái anh chàng này sau khi tái sinh không bao lâu thì được linh lực năm mươi năm của chưởng giáo Vô Nhai quán đỉnh.

Lúc đó, nếu Diệp Lăng Nguyệt nhớ không nhầm y đã đạt đến tầm Luân Hồi Cảnh tầng hai ba, nhưng sau đó tu vi của y thế nào thì Diệp Lăng Nguyệt cũng không rõ.

Khóe miệng Tiểu Đế Tân nhếch lên, đôi mắt uể oải quét qua đám đệ tử Tuyết Phong một cái rất từ tốn.

Bỗng nhiên chỉ nghe thấy y hét lên một tiếng, chân phải giẫm một cái.

Thân hình không động đậy nhưng ở bên cạnh của Tiểu Đế Tân, một luồng sức mạnh đáng sợ khó diễn tả thành lời bỗng chốc ập tới giống như tuyết bỗng nhiên sụt lở vậy.

Thân hình của đám đệ tử Tuyết Phong bị một luồng nguyên lực hùng hậu đánh bay ra ở cùng một khoảnh khắc.

Bọn họ chưa kịp mở miệng thì người đã giống như miếng vải rách cùng bay xuống khỏi lôi đài, không ngừng thổ huyết.

“Woa! Đó là! Đó là uy lực áp chế của Luân Hồi tứ đạo.”

Dưới lôi đài đầy những tiếng vang dội, những khán giả trước đó vẫn đang toát mồ hôi lạnh cho người của Vô Nhai Phong thì ở khoảnh khắc đó đều trợn tròn mắt giống như gặp phải việc gì không thể tin nỗi vậy.

Sắc mặt của Tuyết trưởng lão hơi sa sầm, đã có chút không thể ngồi yên được nữa, vẻ đắc ý trên mặt bỗng chốc cũng tan thành mây khói.

Nhưng cảnh xảy ra tiếp sau đó lại khiến Tuyết trưởng lão đứng bật dậy, sắc mặt trong chớp mắt đã tái mét.

Tiểu Đế Tân dùng Luân Hồi Chi Lực ép lùi mấy đệ tử của Tuyết Phong xong thì bỗng bước một bước lớn lún về phía trước, mặt đất bỗng nhiên rung lên.

Trên khán đài to như vậy vang lên một tiếng ầm.

Đám đệ tử Tuyết Phong bị khí thế của Tiểu Đế Tân làm cho khiếp sợ, chỉ cảm thấy rung lắc dưới chân.

Mặt đất đột nhiên sụt lún, Luân Hồi Thổ Chi Lực cuồng bạo cuốn đến, mấy chục tên đệ tử Tuyết Phong không kịp đề phòng nên rơi vào trong đống đá hỗn độn, lập tức gào thét thảm thiết khắp nơi.

Lôi đài lập tức mất đi một mảnh, dựa theo quy tắc của thi đấu môn phải thì rớt xuống lôi đài xem như là thua.

Đòn đánh vỡ vụn này của Tiểu Đế Tân khiến mấy chục tên đệ tử Tuyết Phong bỗng chốc hao tổn chín phần.

Ở lại trên khán đài chỉ có mấy người bao gồm cả đám Mã Chiêu, Tuyết Huyên.

Còn Tiểu Đế Tân thậm chí là chưa tung ra chiêu nào.

Tần Tiểu Xuyên bên đó cũng càng đánh càng hăng, mấy quyền càn quét ngàn quân, đá thêm mấy tên đệ tử Tuyết Phong xuống lôi đài.

Lúc này, ai còn dám chế nhạo người của Vô Nhai Phong người ít lực mỏng, ai còn dám nói Vô Nhai Phong không bằng Tuyết Phong.

Tiếng xôn xao trong sân đấu đã biến mất.

Tuyết trưởng lão tức giận không nhẹ, sắc mặt của đám người Mã Chiêu rất khó coi.

Vốn dĩ bọn họ muốn đuổi ba người Tiểu Đế Tân xuống, ai ngờ cuối cùng phía bên Tuyết Phong chỉ còn lại ba người ở trên lôi đài, đây vẫn chỉ là Đấu Đồng Cấp.

“Đế Tân, ngươi chán sống rồi.”

Trong yết hầu của Mã Chiêu phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ.

Hai cánh tay hắn vung lên, giữa quyền xuất hiện một luồng Luân Hồi Kim Chi Lực đáng sợ.

“Năm mươi người đã chọn ra được, Tuyết trưởng lão, nên tuyên bố kết quả rồi.”

Nhưng đúng vào lúc này, Phong trưởng lão bỗng nhiên mở miệng.

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh lại, phát hiện trên lôi đài Đấu Đồng Cấp đã phải kết thúc rồi.

Hồng Minh Nguyệt luôn bị đeo bám, thở hổn hển, một mình nàng ta địch với mấy người, cuối cùng vẫn là mấy sư muội của Nguyệt Phong liên thủ đánh lùi được mấy nữ đệ tử không biết vì sao cứ vây đánh nàng ta không buông.

Mấy Phong khác cũng đã phân định được cao thấp.

Trên toàn bộ lôi đài người duy nhất từ đầu đến cuối chưa ra tay thì cũng chỉ có Vũ Duyệt của Vô Nhai Phong thôi.

Sắc mặt của Tuyết trưởng lão vô cùng khó coi.

Nhìn thấy kết quả tỉ thí được đưa xuống, hắn gần như là đọc rặn ra từng chữ từng chữ.

Đám người Mã Chiêu chỉ có thể đi xuống với vẻ không cam tâm.

Nhưng sắc mặt khó coi nhất vẫn là Hồng Minh Nguyệt, nàng ta bị mấy nữ đệ tử giáp công rất kỳ lạ, việc đáng hận nhất là nàng ta còn cảm nhận được có nhiều nữ đệ tử nhìn nàng ta với sắc mặt không có thiện cảm.

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy.

“Không nhìn ra được đó, Tiểu Đế Tân, đệ thật là không để lộ tài năng mà.”

Vừa xuống khỏi đài, Tần Tiểu Xuyên tấm tắc khen, Vũ Duyệt cũng mặt đầy cảm kích.

Không ít các đệ tử trước đây xem thường Tiểu Đế Tân cũng nhao nhao đến chúc mừng.

Đối diện với những lời khen ngợi, Tiểu Đế Tân giống như không nghe thấy, y ba chân bốn cẳng bay đến trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.