Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1107: Linh vân sư



Từ lâu khi Diệp Lăng Nguyệt vẫn còn ở tháp phương sĩ Đại Hạ thì đã biết, dù là linh khí có tốt đến mấy cũng chịu không nổi sự mài mòn quanh năm suốt tháng.

Trong linh khí, bốn phẩm cấp lớn Thiên Địa Huyền Hoàng thì linh khí bậc Huyền, Hoàng sau khi tổn hao sẽ không thể sửa chữa mà trực tiếp phá hủy.

Linh khí cấp Thiên và cấp Địa có thể sửa chữa gia cố thông qua việc rèn lần thứ hai hay thậm chí lần thứ ba, hơn nữa sửa chữa thỏa đáng thậm chí điêu khắc thêm linh vân thì dù là độ sắt bén hay độ bền đều sẽ tăng mạnh.

Một khi linh khí sinh ra khí linh may mắn thì tuổi thọ sử dụng sẽ tăng lên gấp bội, thậm chí có một số cuối cùng còn có thể thọ nguyên vô hạn hoặc thành thần.

Vì vậy ở cái nơi như Hoàng Tuyền Thành yêu thú rất nhiều, người săn thú cũng đông đúc thì sự hao mòn của các loại linh khí cũng càng mạnh.

Đám phương sĩ hoặc võ giả không giỏi luyện khí thì chỉ có thể đến tiệm rèn bỏ ra lượng lớn linh thạch tiến hành sửa chữa.

“Hàn Sơn Cư” chính là một nơi như vậy.

Diệp Lăng Nguyệt vừa vào cửa của Hàn Sơn Cư thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.

Trước đây, nàng vẫn luôn cho rằng Dã Luyện Đường của Cô Nguyệt Hải đã được xem là nơi luyện kim quy mô đầy đủ nhất mà nàng từng thấy rồi, nhưng hôm nay nhìn thấy Hàn Sơn Cư thì nàng mới biết nhận thức của bản thân buồn cười biết bao.

Hàn Sơn Cư là một tiệm rèn siêu lớn, diện tích đất của nó có kích thước bằng hai phủ thành chủ.

Toàn bộ Hàn Sơn Cư được chia làm hai khu vực lớn, sân ngoài và sân trong.

Khách bình thường muốn mua linh khí hoặc là sửa chữa thì chỉ có thể vào khu giao dịch ở sân ngoài.

Còn sân trong là khu vực rèn và điêu khắc, chỉ có nhân viên đặc biệt mới có thể vào.

Do việc kinh doanh quá bận rộn nên Hàn Sơn Cư sẽ giao một phần nhiệm vụ làm theo yêu cầu cho người “làm thêm” giống như Tư Tiểu Xuân làm, nhưng dù là người làm thêm cũng cần trải qua nhiều lần sàng lọc của Hàn Sư Cư thì mới có thể nhận được nhiệm vụ.

Nơi Diệp Lăng Nguyệt vào lúc đầu là khu giao dịch sân ngoài, chưa đến buổi trưa thì nơi đây đã có hàng trăm khách khứa, những kẻ săn yêu nói chuyện với giọng ồm ồm, những thương nhân đến bán nguyên liệu, nhìn thấy hoa cả mắt.

Còn linh khí bán trong khu giao dịch của Hàn Sơn Cư cũng là đa dạng nhất mà Diệp Lăng Nguyệt từng thấy.

Từ những thanh kiếm tầm thường nhất, rồi đến móc câu, hay ngay cả một số linh khí kỳ lạ cổ quái chưa từng thấy qua cũng rất đầy đủ, thậm chí Diệp Lăng Nguyệt còn nhìn thấy một số linh khí hình phi thuyền nhỏ.

Dĩ nhiên giá chế tạo và giá bán của những linh khí này cũng đạt đến mức kinh ngạc, thấp nhất cũng là một linh thạch trung cấp, có một số thậm chí cần cả ngàn vạn linh thạch trung cấp.

Tuy nhiên trong những linh khí đó, Diệp Lăng Nguyệt không nhìn thấy linh khí khắc linh vân. Nghe nói linh khí có linh vân thì thường chỉ bán cho thượng khách hoặc là khách hàng chí tôn. Loại khách hàng này có phòng tiếp đãi riêng, không khoản đãi ở khu tiếp khách bình thường.

Diệp Lăng Nguyệt dĩ nhiên cũng không có cơ hội nhìn thấy rồi.

Sau khi nhìn no mắt một lượt ở khu giao dịch, Diệp Lăng Nguyệt mang theo linh kiếm đi tìm quản sự của sân ngoài, nói rõ mục đích đến xong thì tên quản sự đó mới dẫn nàng vào sân trong.

Sân trong khác với sân ngoài huyên náo, ở đây tụ tập gần trăm thợ rèn.

“Hãy chờ ở đây, đợi Chu đại sư đến kiểm hàng, nếu không có vấn đề gì thì ngươi có thể lĩnh tiền công.”

Sau khi quản sự đó nói xong thì bỏ Diệp Lăng Nguyệt ở đó rồi đi làm công việc bên ngoài.

Diệp Lăng Nguyệt dứt khoát ở sân trong, nhìn những phương sĩ và các võ giả đó ở một bên bận rộn đến nỗi khí thế ngất trời.

Diệp Lăng Nguyệt để ý thấy trong sân trong của Hàn Sơn Cư có không ít phương sĩ cấp Hồng Hỏa, kỹ nghệ rèn của từng người đều rất giỏi.

Sau tầm một khắc đồng hồ, một ông già sắc mặt trắng xám rất gầy gò đi ra.

“Ngươi là đứa nhóc mới đến của phủ thành chủ? Đưa kiếm của Tiểu Xuân để ta xem thử.”

Ông lão đó chính là Chu đại sư mà trước đó quản sự sân ngoài nhắc đến, ông ấy trông có vẻ rất quen với Tư Tiểu Xuân, cũng không gặng hỏi nhiều thì đã kiếm tra kiếm mà Diệp Lăng Nguyệt đưa tới.

Sau khi kiểm tra, sắc mặt của Chu đại sư đó sáng lên.

“Thằng nhóc Tiểu Xuân đó về mặt linh vân quả nhiên có chút tài năng, hắn cuối cùng có thể điêu khắc ra linh vân hoàn chỉnh trên mũi kiếm rồi, hơn nữa linh vân lần này rất hoàn hảo, linh lực cũng rất mạnh. Đây là thanh kiếm tốt đó, chỉ tiếc là hắn vẫn luôn không chịu rời khỏi phủ thành chủ. Ở nơi rách rưới đó quả thực chính là lãng phí tài năng.”

Chu đại sư vừa tán thưởng vừa bùi ngùi.

“Thanh linh kiếm này chất lượng thượng thừa, ngươi theo ta vào trong, ta đưa thù lao cho ngươi.”

Nói rồi, Chu đại sư dẫn Diệp Lăng Nguyệt đi vào sân nhỏ sâu bên trong sân trong.

Vừa vào sân nhỏ thì tiếng gõ đánh leng keng của khu rèn sau lưng đã biến mất.

Hiển nhiên, trong sân nhỏ đã bố trí trận pháp giảm thanh đặc biệt.

Đây là sân nhỏ có cảnh vật rất thanh tịnh và đẹp đẽ, bố trí giống như thiền viện vậy. Có bàn đá giếng cổ, mấy chậu hoa sơn trà cao màu trắng hồng nở suốt bốn mùa.

Trong sân, rải rác bảy tám gian phòng tao nhã, đây là nơi điêu khắc của các linh vân sư ở Hàn Sơn Cư.

Chỗ ở của Chu đại sư là ở một gian phòng lớn nhất trong đó.

Ông ấy bảo Diệp Lăng Nguyệt chờ một lát, rồi đến phòng thu chi đăng ký.

Khi vào cổng, vừa hay có một trận gió nổi lên, thổi rơi xuống đất một số giấy tờ trên bàn của Chu đại sư.

Diệp Lăng Nguyệt đã nhặt lên, chỉ là liếc một cái thì hơi ngẩn người.

Trên những giấy tờ này vẽ những hoa văn kỳ quái, thì ra đều là linh vân.

Thì ra dựa vào linh khí khác nhau, chủng loại của linh vân cũng không giống nhau. Một linh vân sư đúng chuẩn ít nhất có thể điêu khắc mười loại linh vân trở lên, linh vân đại sư giống như Chu đại sư thì cần nắm vững khoảng năm mươi loại linh vân.

Diệp Lăng Nguyệt mới tiếp xúc với linh vân, đối với thứ này dĩ nhiên rất có hứng thú, nàng vừa nhặt vừa xem, nhân cơ hội nhớ kỹ mấy loại.

Khi nàng nhặt một tờ linh vân cuối cùng, tay của nàng bỗng khựng lại, mắt bất giác trừng lớn mấy phần.

Tờ linh vân cuối cùng, sao nàng cảm thấy trông có hơi quen quen.

Diệp Lăng Nguyệt có bản lĩnh nhìn qua là nhớ, nếu nàng đã có ấn tượng thì nhất định là đã nhìn thấy linh vân này ở nơi nào rồi.

Nhưng ngoại trừ sáng nay, nàng rõ ràng chưa từng tiếp xúc với linh vân mà.

Diệp Lăng Nguyệt tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu có thứ gì đó lóe qua.

Nàng nhanh chóng tóm lấy, nhớ lại.

“Những mạch phiến lá màu vàng nhạt trên mặt lá của số cây đay thiên kiếm ở sân lão thành chủ, chẳng phải chính là thứ vẽ trên đây ư?”

Khi Diệp Lăng Nguyệt phát hiện điểm này thì rất vui mừng, nhưng cũng rất kinh ngạc.

Trước đây nàng vẫn luôn cho rằng đó chỉ là loại thực vật bình thường, nhưng giờ nhìn lại thì đó rõ ràng chính là linh vân.

Linh vân ít khi là trời sinh, linh vân trên cây đay thiên kiếm đó nhất định là do người điêu khắc.

Hai ngày nay nàng vẫn luôn cố gắng nghĩ cách làm sao xử lý số cây đay thiên kiếm đó, giờ đây xem ra số đay thiên kiếm khó đối phó đó sở dĩ nan giải như vậy cũng là do linh vân. Chỉ là rốt cuộc là người nào để lại linh vân trong sân mà lão thành chủ ở chứ?

Diệp Lăng Nguyệt đang nghĩ thì sau lưng truyền đến giọng nói không vui.

“Ngươi đang làm gì vậy!”