Thần Y Ở Rể

Chương 143: Không thích để thù hận qua đêm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người của Hàn Long là tay chơi lão luyện, không có khả năng ngay cả Lương Hòa An cũng không thể xử lý được.

Sắc mặt của Phan Lâm trở nên nặng nề, chưa kịp ăn cơm xong đã lái xe đến bệnh viện.

“Phan Lâm, anh đi đâu vậy?”

Trịnh Tú Lan lo lắng hét lên, nhưng anh đã đi rồi.

Phan Lâm không ngờ bản thân vừa đi ra khỏi bệnh viện, ngay cả cơm cũng chưa ăn xong thì lại đến bệnh viện nữa.

Nhưng lần này anh không đi thăm Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang, mà đến gặp tay chân của Hàn Long.

Giờ phút này, bọn người tay chân của Hàn Long đều đang nằm trêи giường bệnh, mỗi một người đều bị thương, không gãy tay thì gãy chân, còn Hàn Long đang đứng ngoài phòng bệnh, vẻ mặt u ám.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Phan Lâm đi tới, lạnh giọng nói.

“Gia tộc của Lương Hòa An là một gia tộc võ thuật! Bên cạnh anh ta còn có một ông già, thực lực của ông già này cực kỳ đáng sợ.

Người của tôi nói rằng bọn họ đã bị ông già này đánh ngã, sau đó Lương Hòa An mới đánh gãy hết tay chân của bọn họ.”

Hàn Long nghiến răng nghiến lợi nói.

“Điều tra xong chưa?”

Sắc mặt Phan Lâm không chút thay đổi nói.

“Tôi đã điều tra rồi.

Người của nhà họ Lương ở Thượng Hải, còn ông già hơn mười mấy năm trước là nhà vô địch quốc gia môn đấu vật, tên là Chu Mạnh Hùng.

Dù đã lớn tuổi nhưng ông ta vẫn rất vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, giải quyết mười mấy người trưởng thành không phải là vấn đề! Bảy năm trước ông ta đã được mời đến để dạy đấu vật cho Lương Hòa An, những kỹ năng mà Lương Hòa An có được đều học từ ông ta.”

“Tôi không quan tâm đến chuyện này, tôi chỉ muốn biết vê nhà họ Lương ở Thượng Hải… ông biết về họ được bao nhiêu?”

“Tôi không biết nhiều, để tôi đi điều tra một chút.”

“Đưa tôi thông tin càng sớm càng tốt.”

“Được… nhưng mà… cậu Lâm, chúng ta không thể lại mở ra chiến trường mới được.”

Hàn Long khó xử nói.

“Ông lo lắng tôi sẽ dùng quyền lực của Dương Hoa để đối phó với nhà họ Lương sao? Đừng lo lắng, đây là chuyện của gia đình tôi.

Lần này, tôi sẽ tự mình làm.”

Phan Lâm nói.

“Không, cậu Lâm, ý tôi là… tốt hơn là đừng đụng đến nhà họ Lương.”

Hàn Long ngập ngừng nói.

“Tại sao?”

“Mặc dù tôi không biết nhiều về nhà họ Lương, nhưng dựa vào những gì tôi biết thì nhà họ Lương… không dễ đối phó, ít nhất cũng không phải chuyện mà người trong thành phố sông nhỏ của chúng ta có thể đối phó.”

Hàn Long ngưng trọng nói.

Phan Lâm không nói gì, mà là nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. —————————-