Thần Y Ở Rể

Chương 1611: Các người là người của tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hối hận?”

Phan Lâm dừng trước người kia, mặt không chút thay đổi nói: “Anh có ý gì?”

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi không đơn thuần là vơ vét tài sản của anh đơn giản như vậy! Trêи thực tế chúng tôi bị người khác chỉ thị, nếu như anh giết chúng tôi, chỉ sợ anh không có khả năng tìm được bàn tay tội ác phía sau chúng tôi!”

“A Lạc! Cậu im miệng cho tôi!”

Sắc mặt của đầu mào gà biến đổi, như thể có điều lo lắng, hét lớn với người được gọi là A Lạc.

“Anh A-dam, đã lúc nào rồi, anh còn sợ cái gì? Lẽ nào anh muốn tất cả mọi người chúng ta đều chết ở chỗ này sao?”

A Lạc tức giận nói.

Đầu mào gà giật mình, sắc mặt thay đổi, nhìn mọi người một vòng, cuối cùng không nói lời nào.

“Đã vậy thì, các người hãy nói một chút về chủ mưu sau màn của các người đi!”

Phan Lâm nói.

“Chúng tôi thẳng thắn, bác sĩ Lâm có thể buông tha cho chúng tôi hay không?”

Người được gọi là A Lạc mắt nhìn chăm chú nói.

“Các người không có tư cách cò kè mặc cả với tôi.”

“Bác sĩ Lâm nhất định phải giết chúng tôi sao?”

A Lạc gầm thét.

“Nếu như các người động vào người khác, tôi còn có thể tha cho các người một mạng, nhưng mà các người động đến Lý Ái Vân! Tôi không khách sáo nói với các người, nếu như vừa nãy không phải bởi vì Lý Ái Vân đứng ở đây, tôi lo lắng cô ấy không chịu nổi tình cảnh máu tanh, bằng không tôi đã băm các người thành tám mảnh từ lâu rồi, hiểu chưa?”

Phan Lâm lạnh lùng nói.

Sắc mặt A Lạc khó xem, không biết phải trả lời như thế nào.

“Đủ rồi! A Lạc! Đừng nhiều lời với người này nữa! Chẳng qua chỉ là một cái chết! Nếu chúng ta dám ra tay, còn sợ chết sao? Các người đã quên lời đã nói lúc trước sao?”

Đầu mào gà cắn răng quát lên.

A Lạc không nói.

Những người còn lại cũng đều nhắm mắt lại, hiển nhiên là dự định buông tay sự sống.

Phan Lâm lắc đầu, cũng lười tiếp tục truy hỏi.

Anh sẽ phái người điều tra chủ mưu sau màn.

Còn những người này, cũng không cần thiết buông tha nữa.

Phan Lâm liếc mắt với những Ảnh Ngự, ra hiệu bọn họ có thể ra tay.

Nhưng vào lúc này.

Tinh tang tinh tang… Một hồi chuông điện thoại đồn dập vang lên.

Phan Lâm lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía tiếng chuông điện thoại phát ra.

Là đâu mào gà.

“Ai gọi điện thoại tới? Đem tới đây.’ Phan Lâm đưa tay ra. —————————-