Thần Y Ở Rể

Chương 163: Chỉ bằng tôi là chủ tịch lâm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Hàn Đông hoàn toàn chết lặng.

Các thành viên trong gia đình Lâm xung quanh đều kinh ngạc không thôi, họ không biết Lâm Hàn Đông đã nghe thấy gì, làm sao lại toát ra bộ dạng này… “Lâm Hàn Đông, ông nên cho tôi một câu trả lời thuyết phục!”

Phan Lâm mặt không đổi sắc nhìn Lâm Hàn Đông.

“Xin… xin anh Lâm đợi một chút, bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại để gọi tất cả người nhà họ Lâm ở Giang Thành quay lại và trừng trị họ thật nghiêm khắc!!”

Lâm Hàn Đông lập tức hô lên, giống như nếu nói chậm một chút sẽ muôn đời không trở lại được.

“Ô? Vậy là tốt rồi”

Phan Lâm gật đầu.

“Anh Lâm, xin anh đừng tức giận.

Tôi hoàn toàn không biết về hành động lần này.

Nhóm người họ Lâm này gạt tôi hành động mà không nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc và cho anh một cái công bằng.

Ngoài ra còn Lâm Việt nữa, anh yên tâm! Khi nó quay lại, tôi phải đích thân yêu cầu nó quỳ xuống trước mặt anh, xin lỗi anh và xin anh tha thứ!”

Lâm Hàn Đông vẻ mặt căm phẫn nói.

Vẻ mặt nghiêm nghị của ông ta lúc này không có gì khác ngoài sự vội vàng và kϊƈɦ động.

Phan Lâm thấy thế thì cười nhạt: “Xem ra ông đã biết chuyện nhà họ Triệu rồi.”

Lâm Hàn Đông run lên, vội vàng thấp giọng nói: “Chuyện của nhà họ Triệu đó là trừng phạt đúng tội… trừng phạt đúng tội… “Đừng nói nhiều lời nữa, Lâm Hàn Đông, ông biết điều hơn nhà họ Triệu nhiều lắm, hơn nữa chuyện lân này là do nhà họ Triệu câm đầu, ông cũng chỉ là người theo sau thôi.

Con người của tôi thù oán rõ ràng, ai chọc tới tôi thì tôi sẽ tìm người đó.

Các người khiêu khích tôi, đương nhiên tôi sẽ tìm đến các người, nhưng nhà họ Lâm các ông cũng không phải là chủ mưu, tôi sẽ không đối xử với ông như nhà họ Triệu kia.

Chuyện của Lâm Việt, ông phải trừng phạt cho nghiêm khắc, dù sao lần này ông ta không chỉ làm hại tôi mà còn hại cả vợ tôi.

Ngoài ra, tôi không muốn chuyện này tái diễn lân nữa, nếu nhà họ Lâm còn chọc đến tôi lần nữa thì tôi sẽ không đến cửa tìm ông đơn giản như vậy.”

Phan Lâm võ vỗ vai của ông ta, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Hàn Đông vội vàng bước tới nói: “Anh Lâm, ăn một bữa cơm rồi hãy rời đi.”

“Không được, tôi phải nhanh chóng trở về nhà họ Hứa/ “Vậy thì… Anh Lâm, anh đi thong thả, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”

Lâm Hàn Đông khom người đi theo, khuôn mặt tươi cười, sau đó mở cửa cho Phan Lâm.

Những người bên ngoài nhìn thấy bộ dạng của Lâm Hàn Đông, bọn họ làm sao dám ngăn cản Phan Lâm? Ngay sau đó, Phan Lâm lên xe lái đi.

“Anh Lâm, đi thong thả.”

Lâm Hàn Đông còn hô lớn một tiếng. —————————-