Thần Y Ở Rể

Chương 1945: Cậu muốn chết kiểu gì



Mọi người yên lặng không tiếng động.

Vô số người kinh ngạc nhìn Quý Bạch Sơn.

Mọi người còn tưởng rằng Quý Bạch Sơn chẳng qua chỉ là một kẻ bịp bợm, cố ý hù dọa Phan Lâm. Nhưng vào lúc này, ở cửa chính xuất hiện một đám người.

Những người này đều mặc âu phục màu đen, vẻ mặt của bọn họ lạnh lùng nghiêm nghị.

Cầm đầu là một người đàn ông lớn tuổi hói đầu.

Người đàn ông lớn tuổi này có thân hình gầy gò, da thịt có nhiều nếp nhăn, trên mặt có nhiều đồi mồi, thoạt nhìn giống như không còn bao nhiêu thời gian để sống nữa.

Nhưng vẻ mặt của ông ta rất nghiêm túc, hai tay để ra sau, vô cùng khí thế, ông ta nhìn chằm chằm về phía đầu bên này.

Ông ta vừa xuất hiện thì tất cả người của Cải Thiên Tông mừng rỡ như điên, toàn bộ đều quỳ gối xuống đất để chào hỏi người đàn ông lớn tuổi.

"Đồ đệ xin ra mắt ông cụ tổ!"

"Xin ra mắt ông cụ tổ!"

Tiếng hô khiến cho bữa tiệc nhộn nhạo bồi hồi

Toàn bộ ánh mắt của các vị khách ở đây đều bị bọn họ hấp dẫn, bữa tiệc sôi nổi lên.

"Người này là ông cụ tổ của Cải Thiên Tông sao?"

"Tới thật nhanh."

Một số người thảo luận ầm ĩ.

Nhưng cũng có người phát ra âm thanh khác biệt.

"Nhìn ông cụ tổ của Cải Thiên Tông cũng chẳng ra gì! Chỉ là một lão già gầy gò, ông ta thật sự lợi hại như vậy sao? Sợ là ông ta cũng bị bác sĩ Lâm đánh chết khi dám chống lại anh ấy!" Có vị khách hừ nhẹ một tiếng.

Những lời này vừa được nói ra.

Bop!

Một bàn tay đột nhiên đập vào miệng của vị khách kia.

Chỉ một thoáng, mồm của vị khách kia bị đánh đến lệch cả đi, răng trong miệng nhanh chóng được phun ra ngoài.

Hàm răng của anh ta đều đã rụng hết. Trong miệng cũng không còn một cái răng nào, mà người tát anh ta chính là lão già gầy gò này!

Ông cụ tổ của Cải Thiên Tông!

Đầu óc của vị khách kia choáng váng, đầu của anh ta vang lên "ong ong", hiển nhiên là chưa bình tĩnh lại.

Nhưng trong giây kế tiếp, ông cụ tổ của Cải Thiên Tông dùng tay ấn lên vai của anh ta, sau đó đập mạnh xuống đất.

Răng rắc!

Thân thể của vị khách rơi xuống đất ở một góc độ rất lạ, sau đó rơi xuống giống như một vũng bùn và không thể gượng dậy được nữa, tựa như đã chết, nhưng mọi người có thể nhận thấy rõ ràng rằng anh ta vẫn còn hô hấp!

"Sao vậy?"

Những người xung quanh đều hoảng sợ biến sắc.

"Dám không tôn trọng bản tôn, chết tiệt! Nếu không phải là đang ở Yến Kinh thì bản tôn đã khiến cho anh ngay cả bộ xương cũng không còn!".

Ông cụ tổ của Cải Thiên Tông nhàn nhạt nói, sau đó ông ta tiếp tục đi tới.

"Anh ta...Anh ta đã chết rồi sao?"

"Không có, nhưng xương và gân của anh ta đều nát cả rồi! Võ công cũng bị phế đi."

"Cái gì? Võ công bị phế đi? Đầu khớp xương nát bét? Tại sao có thể như vậy? Ông cụ tổ của Cải Thiên Tông chỉ nhẹ nhàng quăng ngã anh ta một chút."

"Chỉ là nhẹ nhàng té một cái thì đã trực tiếp trở thành kẻ vô dụng rồi!"

"Gì chứ?".

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc!

Nhẹ nhàng đánh ngã một cái thì đã có thể trực tiếp loại bỏ một cao thủ của võ học rồi...

Đây là bản lĩnh gì thế này?

Lực lượng kỹ xảo đều không đạt được hiệu quả như vậy chứ?

Trong lúc nhất thời mọi người không khỏi kinh hãi, bọn họ lộ ra vẻ sợ hãi chưa từng có khi nhìn về phía lão già gầy gò.

Đám người của Giang Nam Tùng ở bên này đã lấy lại tinh thần và vội vàng mang theo người lại chào đón bọn họ.

"Trời ạ, lão tiền bối tự mình đi đến đây luôn sao? Là tôi đã tiếp đãi không chu đáo! Tiếp đãi không chu đáo!" Giang Nam Tùng bày ra một nụ cười cung kính và nói.

Nhưng mà ông cụ tổ của Cải Thiên Tông hoàn toàn không nể mặt của Giang Nam Tùng, ông ta hừ lạnh nói: "Giang Nam Tùng, trận đấu do ông gây ra lại làm cho người của tôi bị thương, chuyện này bản tôn nhất định giải quyết với ông! Chờ một hồi bản tôn lại tính sổ với ông!"

Nói xong thì ông ta cũng không phản ứng Giang Nam Tùng, mà sải bước đến chỗ của đứa cháu Quý Lân của mình.

Thấy cảnh này, Phan Lâm rốt cuộc hiểu.

Thảo nào Giang Nam Tùng không có sợ hãi anh.

Thì ra là ông ta đã tìm được chỗ dựa vững chắc như ông cụ tổ của Cải Thiên Tông!

Với những phương pháp kỳ lạ của Cải Thiên Tông, sợ là có phương pháp có thể trừng trị Giang Nam Tùng, bởi vậy Giang Nam Tùng mới không để Phan Lâm vào mắt. Quay lại web truyện t a m l i n h nhé!

Ông cụ tổ của Cải Thiên Tông đi tới trước mặt Quý Lân.

Ông ta nhìn thấy dáng vẻ của cháu trai mình thê thảm như vậy, gương mặt già nua kia của ông ta đã âm u tới cực điểm và tựa như sương lạnh.

Mà ở đầu bên kia của Quý Lân chính là Phan Lâm.

"Bạch Sơn!" Ông cụ tổ của Cải Thiên Tông hô lên một tiếng, đôi mắt dữ tợn và lạnh lùng kia kia rơi vào trên người Phan Lâm, ông ta bình tĩnh nói: "Cháu trai của cha bị tên này làm bị thương có đúng không?"

"Đúng vậy, thưa cha! Người này lại càng không để cho vào mắt! Chết tiệt!" Quý Bạch Sơn cắn răng nói.

"Đồ vô dụng, con sống đến từng tuổi này rồi mà còn không trừng trị một thằng nhãi được được, sau khi trở về cũng đừng đảm nhận vị trí tông chủ nữa, mau chóng cút đi tu luyện cho cha!" Ông cụ tổ của Cải Thiên Tông hừ lạnh. 

Quý Bạch Sơn mở miệng, không biết nên phản bác như thế nào, nên ông ta chỉ có thể cúi đầu nói đồng ý.

Ông cụ tổ của Cải Thiên Tông liếc nhìn những cây kim bạc trên người của Quý Lân thì nói: "Lập tức đưa Quý Lân đi trị liệu, đưa thằng bé đến chỗ của lão già nhà họ Thường kia để ông ta nhìn xem, người bình thường sẽ không chữa được nên nhất định phải đưa đến chỗ của lão già họ Thường, có biết không?"

"Vâng thưa ông cụ tổ!". Vài tên đồ đệ của Cải Thiên Tông đi tới và định đỡ Quý Lân đi. Nhưng bọn họ vừa muốn nâng Quý Lân lên thì bị Phan Lâm vương chân đá ngã xuống mặt đất.

"Ôi!".

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Ông cụ tổ của Cải Thiên Tông nheo mắt lại, ông ta nhìn chằm chằm Phan Lâm.

"Ai bảo ông dẫn anh ta đi? Chẳng lẽ ông không thấy tôi vẫn còn ngồi ở đây hay sao?"

Phan Lâm bình tĩnh nói.

Mọi người đều rất ngạc nhiên.

Ông cụ tổ của Cải Thiên Tông đứng ở nơi này, nhưng tên bác sĩ Lâm này lại còn kiêu ngạo như vậy...

Cái này căn bản là không để ông cụ tổ của Cải Thiên Tông vào mắt a!

"Bác sĩ Lâm!" Quý Bạch Sơn tức giận đến run người.

Nhưng Phan Lâm hồn nhiên không để ý tới.

"Cậu chính là bác sĩ Lâm à?"

"Đúng vậy".

"Cậu muốn chết kiểu gì?" Ông cụ tổ của Cải Thiên Tông nhàn nhạt hỏi. Khi giọng nói ấy vang lên, một luồng sát khí cuồng bạo bao trùm khắp mọi nơi...

- ---------------------------