Thần Y Ở Rể

Chương 410: Ông thua rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cái gì?”

Người nhà họ Văn lập tức trở nên choáng váng.

Lại có thể đỡ được chiêu này? Khuôn mặt Văn Thái Bình dại ra.

Những trưởng lão khác của nhà họ Văn cũng đều chết lặng.

Vào giờ phút này, ngay cả ánh mắt của ông cụ tổ nhà họ Văn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chiêu này ông ta không có nương tay, theo lý mà nói Phan Lâm không thể bắt được, nhưng mà bây giờ… Phan Lâm đã đỡ được! Có chuyện gì xảy ra với người trẻ tuổi này vậy? Anh mới bao nhiêu tuổi chứ, làm thế nào mà có thể phát triển tốc độ và phản ứng như vậy? Sắc mặt của ông cụ tổ nhà họ Văn trâm xuống, không muốn nói thêm bất cứ lời dư thừa nào, thâm quát lên một cái, thừa dịp Phan Lâm còn chưa xoay người lại, không thể triển khai sức mạnh, ông ta trở tay một cái hung hăng chém mạnh vào lưng của anh… Tuy rằng uy lực của cú đấm này không bằng hai đòn trước, nhưng vô cùng chí mạng, Phan Lâm không thể chống đỡ.

Trừ khi anh ta có thể vặn eo một trăm tám mươi độ! Nhưng rõ ràng là không thể làm điều đó được.

Tuy nhiên, khi ông cụ tổ nhà họ Văn cho rằng cú đánh này có thể thành công thì một cảnh tượng kỳ lạ lại xuất hiện.

Nhưng thấy Phan Lâm không hề có ý phản kháng, thậm chí không thèm né tránh, anh chỉ đứng đó để cho một kϊƈɦ kia đánh vào lưng mình.

Ông cụ tổ nhà họ Văn lập tức cảm thấy không ổn.

Nhưng nắm đấm đã xuất ra rồi thì không thể thu hồi lại được.

Bùm! Một tiếng động nặng nề lại phát ra.

Mà cú đấm này cuối cùng đã đã vững vàng đánh vào người của Phan Lâm.

Nhưng mà… Phan Lâm vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy tiếp nhận cú đấm mạnh mẽ này… Toàn bộ người nhà họ Văn đều trầm mặc.

Cú đánh này hoàn toàn không thể tạo uy hϊế͙p͙ cho Phan Lâm.

Lông mày của ông cụ tổ nhà họ Văn cũng xoắn thành một đoàn.

Ông ta phát hiện từ đầu đến cuối bản thân đều đã xem thường Phan Lâm.

Thực lực của người trẻ tuổi này đã vượt quá khả năng nhận thức của mọi người! “Ông cụ, ông chỉ có ngần ấy sức lực sao?”

Phan Lâm chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm vào ông cụ tổ nhà họ Văn sau đó nhàn nhạt nói: “Đã hết ba chiêu rồi!”

“Tôi thua rồi!”

—————————-