Thần Y Ở Rể

Chương 430: Cho tôi chút thời gian



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời nói của Phan Lâm, tất nhiên đều là lời thật lòng của anh.

Nhưng Kiều Phong Liêm vừa nghe, lại như bị cái gì kϊƈɦ thích, mạnh mẽ đứng dậy, mắt đỏ lừ trừng mắt nhìn Phan Lâm: “Lâm, cậu muốn làm gì? Lễ nào ngay cả lời của tôi mà cậu cũng không nghe sao?’ “Bác Liêm…”

“Tôi là bố nuôi của cậu! Trừ khi cậu không nhận Kiều Thu Yến là mẹ nuôi của cậu!”

Kiều Phong Liêm vỗ một cái xuống bàn, tức giận quát.

Phan Lâm hơi ngập ngừng, môi ấp úng, không biết nên nói gì cho phải.

“Tôi biết, vợ con cậu đã chịu oan ức, Thu Yến cũng chịu oan ức, nhưng cậu không thể hành động theo cảm tính, làm việc lỗ mãng! Đây là nhà họ Kiều! Đây là nhà họ Kiều ở Yến Kinh! Đây là một gia tộc lớn, đều có một đám người chờ để ăn tươi nuốt sống cậu, chỉ cần cậu xảy ra chuyện gì bất trắc! Vợ con cậu sẽ ra sao? Mẹ nuôi cậu phải làm sao? Cậu chưa từng nghĩ tới sao?”

Kiêu Phong Liêm tâm tình kϊƈɦ động hô lên.

“Liêm…bố nuôi.

Ông không hiểu tôi, tôi có năng lực đối phó với nhà họ Kiều.

Ít nhất, tôi có năng lực đi vào nhà họ Kiều để đòi công đạo.’ Phan Lâm khàn giọng nói.

“Tôi không cho cậu đi!”

Kiêu Phong Liêm gào thét nói.

Phan Lâm ngạc nhiên.

Lại thấy hốc mắt Phong Liêm như muốn nứt ra, đôi mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm Phan Lâm quát: “Lâm, nếu cậu muốn ra ngoài rồi tự làm ấu, bổ nuôi cậu là tôi…tôi…tôi sẽ đâm đầu vào tường chết cho cậu xem!”

Sắc mặt Phan Lâm hoảng hốt, vội vàng nói: “Bố nuôi, bố đừng kϊƈɦ động!”

“Kϊƈɦ động?Không! Tôi không kϊƈɦ động, nếu tôi kϊƈɦ động, thì lúc trước đã không trơ mắt nhìn Thu Yến đứng đó vì bảo vệ Huyền Mi mà một mình đứng ra.

Nhưng lúc đó tôi lại đứng bên cạnh ngoảnh mặt làm thỉnh! Đứa nhỏ này, tôi đã nhìn cậu lớn lên từ nhỏ.

Bây giờ Huyền Mi đã đi rồi, sau này chuyện sống chết như nào tôi không biết, tôi không thể lại nhìn cậu xảy ra chuyện.

Nếu như tôi còn không bảo vệ được cậu thì tôi biết ăn nói thế nào với Thu Yến đây? Tôi còn mặt mũi nào mà gặp bà ấy chứ!”

Kiều Phong Liêm tê liệt ngồi dưới đất.

Nắm tay không ngừng đánh lên mặt, khuôn mặt tuyệt vọng và đau khổ tột cùng.

Phan Lâm hít sâu một hơi, không nói được gì.

Anh không hiếu được sự đau khổ của Kiêu Phong Liêm, dù sao thì anh cũng không ở vị trí ấy.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, Kiều Phong Liêm cũng coi trọng anh như vậy.

So với người đàn ông đó, Kiều Phong Liêm đã hết trách nhiệm… rồi.

Nhưng Phan Lâm có sự tức giận của Phan Lâm.

Tức giận trong lòng anh không phải hai ba câu của Kiêu Phong Liêm mà ngừng lại được.

Hơn nữa…Kiều Phong Liêm chịu uất ức ở —————————-