Thần Y Ở Rể

Chương 439: Tôi thích bác sĩ lâm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 439 Tôi thích Bác sĩ Lâm Cho vào hết? Hơn một trăm người qua đường chen chúc trong con hẻm này sao? Thế thì quá giả rồi.

Một con hẻm nhỏ như vậy là tự nhiên lại mọc đống ra cả đống người? Đây có phải đường chính đâu? Hơn nữa, đối phó với mấy cô cậu trẻ tuổi này, không cần thiết mất việc như vậy.

Phan Lâm lắc đầu cười khổ, đáp: “Không cần!”

Anh để điện thoại vào trong túi.

Kiều Huyền Du kiên cường một hồi, nhưng lại mang đến cho thiếu nữ một trận đả kϊƈɦ cực lớn.

Cô ta siết chặt quyển sách trong tay, những trang sách đều bị nhàu nát, cuối cùng vẫn không nhịn được, hừ lạnh một tiếng: “Kiều Huyền Du, mày đừng tự đắc, chỉ bằng mày, không thể đấu với tao.

Tao cảnh cáo mày, tránh xa cậu Vân ra, nếu không lần sau tìm thêm bao nhiêu người đến giúp cũng vô ích! “ Nói xong bước xuống bậc thêm, tức giận muốn bỏ đi.

“Ai cho cô đi?”

Kiêu Huyên Du tỏ vẻ không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn, muốn ngăn thiếu nữ kia lại.

Nhưng đúng lúc này, rất nhiêu vệ sĩ mặc vest, đeo kính râm xông vào đầu ngõ.

Cả đám này chừng hơn hai mươi người, xếp thành hàng bên cạnh thiếu nữ, thân thủ bất phàm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiêu Huyền Du trắng bệch thêm mấy phần bị dọa sợ, cơ thể cũng có chút sợ hãi lùi lại phía sau.

“Sao nào? Cô Kiêu của chúng ta, hay là muốn ở cùng tôi bàn luận với tôi?”

Thiếu nữ khẽ liếc nhìn Kiêu Huyên Du.

Kiều Huyền Du không nói thêm lời nào.

“Hạ tiện!”

Thiếu nữ hừ lạnh, đi về phía con hẻm.

Kiều Huyền Du khẽ cắn răng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Đám người kia sau khi đánh xong đám chị Phiêu, tóc xanh, cũng tự giải tán, bỏ lại một đám nam nữ rêи rỉ trêи đầu, từ đầu đến cuối đều không chào Kiều Huyền Du.

Kiều Huyền Du còn muốn hỏi chuyện bọn họ, nhưng lời nói đến trêи môi, lại không biết hỏi như thế nào.

Một lúc sau, những người qua đường rời đi.

“Những người này… Đến tột cùng là ai?”

Kiêu Huyền Du kỳ quái hỏi.

“Anh không biết.”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Không được, tôi phải hỏi.”

Kiều Huyền Du tựa như có chút không cam lòng, nhìn người phụ nữ đi giày cao gót vừa rẽ ra khỏi ngõ, lập tức đuổi theo cô ãy.

“Huyền Dul”

Phan Lâm gọi mấy lần, nhưng không ngờ Kiều Huyền Du đi nhanh như vậy, chỉ chốc lát đã chạy ra ngoài.

Phan Lâm lắc đầu, cũng chán chẳng muốn nói nhiều. —————————-