Thần Y Ở Rể

Chương 779: Chúng ta giao dịch với nhau đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phan Lâm không nói gì thêm mà chỉ đứng lên khỏi ghế.

Cùng lúc đó, các đệ tử xung quanh anh cũng tiến lên.

Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Phan Lâm, sắc mặt rất lạnh lùng, ánh mắt sáng quắc, ai cũng đang chuẩn bị lao ra.

Lưu Quyền cũng nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Mặc dù người này là bác sĩ Lâm nổi danh khắp nơi, nhưng với tư cách là phó chưởng môn của Kỳ Lân Môn, lại còn đang ở Kỳ Lân Môn thì Lưu Quyền cảm thấy mình chẳng có lý do gì để phải sợ Phan Lâm cả.

Trong phòng mọi người giương cung bạt kiếm với nhau, không khí lại càng trở nên căng thẳng hơn.

Đúng lúc này, chưởng môn Kỳ Lân Môn lại đột nhiên lên tiếng.

“Mọi người yên tâm chớ vội, tất cả đều lui ra đi.”

Câu nói này của ông ta khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.

“Chưởng môn!”

Lưu Quyên vội vàng quay lại nhìn chưởng môn Kỳ Lân Môn.

“Phó chưởng môn Quyền, bác sĩ Phan Lâm xa tới đây, là khách quý của Kỳ Lân Môn chúng ta, sao có thể đối xử với người ta thô bạo như vậy? Như thế chẳng phải là đã làm trái với lễ nghi của Kỳ Lân Môn chúng ta rồi sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Kỳ Lân Môn sẽ bị người đời chỉ trích đấy.”

Chưởng môn Kỳ Lân Môn nói.

“Nhưng mà… chưởng môn, tên này quá ngông cuồng! Nếu chúng ta không cho cậu ta một bài học thì cậu ta sẽ nghĩ rằng Kỳ Lân Môn chúng ta dễ bắt nạt!”

Lưu Quyền tức giận nói.

“Hây, Phó chưởng môn Quyên, ông là phó chưởng môn của Kỳ Lân Môn chúng ta, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Huống chỉ bây giờ bác sĩ Lâm cũng chỉ đang quan tâm đến bạn của mình mà thôi, đều này không có gì sai”

Chưởng môn Kỳ Lân Môn lắc đầu nói.

“Chuyện này…”

Lưu Quyền đành ngậm miệng.

“Bác sĩ Lâm, chuyện này đã gây tranh cãi như vậy thì theo tôi là nên gác lại sang một bên, tôi sẽ cho người điều tra kỹ chuyện này, không đổ oan cho bất kỳ ai, nhưng cũng không thể bỏ qua bất kỳ kẻ có tội nào.

Làm như vậy đã vừa ý cậu chưa?”

Chưởng môn Kỳ Lân Môn nói.

“Quả nhiên, chưởng môn rất công bằng.”

Phan Lâm gật đầu.

“Vậy được rồi, chuyện này để sau rồi nói.

Bác sĩ Lâm, cậu và Vô Cực đi lại đường xá xa xôi như vậy chắc cũng mệt rồi.

Tiến Hải, mau dẫn bác sĩ Lâm và Vô Cực đi nghỉ ngơi cho tốt đi”

“Vâng thưa chưởng môn, bác sĩ Lâm, sư huynh Vô Cực đi bên này.”

Cậu đệ tử tên Tiến Hải nói.

Phan Lâm gật đầu, đi ra ngoài theo cậu ta.

Lệ Vô Cực hoang mang nhưng cũng không dám chờ lâu, vội đi theo sau. —————————-