Thần Y Ở Rể

Chương 892: Những người tài giỏi hội tụ



Hiện trường lại được một phen sôi sục lên.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Không hiểu được ý tứ trong lời nói của Phan Lâm.

Các phóng viên đang quay trực tiếp cuồng nhiệt, cộng thêm những bình luận trực tiếp phía sau các cảnh quay của cư dân mạng đều đã nồ tung.: “Người có thầm quyền? Ý của cậu là? “Lẽ nào bác sĩ Lâm đã mời một số bác sĩ nổi tiếng ở trong nước đến để chứng minh chẩn đoán của mình?”

“Có phải là đến từ học viện Huyền Y Phái hay không? Hà Vĩ Hùng có phải là sẽ xuất hiện đúng không?”

“Học Viện Huyền Y Phái? Làm sao có thể? Học Viện Huyền Y Phái đều là người của của bác sĩ Lâm.

Chẩn đoán của họ không thuyết phục chút nào.”

“Vậy thì nhân vật có quyền hạn này là ai?”

“Đoán bừa sẽ là bác sĩ ở tỉnh Quảng Nam đi!”

“Đây là một bác sĩ tuyệt vời! Nếu ông ấy có thể tới.

Điều đó chắc chắn sẽ rất thuyết phục.”

“Tôi nghĩ đó có thể là một số bác sĩ nổi tiếng của Yến Kinh.”

ị “Không chắc chắn là vậy.

Người để không có thời gian đi lo liệu loại chuyện này đâu.”

“Thật khó nói.

Bác sĩ Lâm vẫn là tay nghề đứng cao trong giới y học trong nước.

Hơn nữa, thuốc của cậu ấy có liên quan đến sự an toàn của rất nhiều bệnh nhân.

Nếu có thể chứng minh, phía trêи cũng rất vui mừng.”

Nhiều người dân Việt Nam lấy điện thoại di động ra xem chương trình phát sóng trực tiếp khi họ rảnh rỗi.

Người đàn ông kai liền khẽ giật mình khit mũi nói: “Quyền hạn gì? Cậu đừng có mà ở đây giả thần giả quỷ.”

Phan Lâm không đáp, anh lớn tiếng nói: “Mọi người xin hãy yên lặng.”

Hiện trường sôi nồi bàn tán ngay lập tức trở nên im lặng đi rất nhiều.

Vô số ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Phan Lâm.

Nhưng lại chỉ nghe anh nói với một nụ cười nhạt: “Chúng ta, Giang Thành hôm qua tổ chức một cuộc họp đặc biệt.

Nhân danh Hiệp hội Y học Giang Thành, tôi mời một số vị khách đặc biệt tham gia cuộc họp này để trao về thuốc.”

Nhiều người vẻ mặt nghệt ra.

Các thành viên của Hiệp hội Y khoa Giang Thành, những người có mặt trong đám đông đều rất kinh ngạc.

“Hôm qua chúng ta có cuộc họp nào không?”

“Tôi không nhận được thông báo.”

“Chủ nhiệm Chung.

Anh có nghe nói qua chưa?”

Các thành viên của Hiệp hội Y khoa „ chất vấn Chung Thanh Nga đang đứng ở.

phía trước.

Chung Thanh Nga cũng lắc đầu, cô nở một nụ cười khổ: “Thực ra đã lâu rồi bác sĩ Lâm không đến Hiệp hội Y khoa.”

Hiện trường lại nổi lên một tràng nghị luận khác.

Lúc này, một phóng viên lớn tiếng hỏi Phan Lâm: “Anh Lâm.

Những người tham gia cuộc họp này là ai? Là toàn thành phố hay toàn tỉnh… hay… cả nước?”

Những người xung quanh trái tìm bỗng dưng đập loạn xạ lên.

Hội nghị toàn quốc? Nếu vậy thì nó sự không phải là một cuộc họp bình thường rồi.

Với uy tín của bác sĩ Lâm.

Rất có thể là mời các chuyên gia có tên tuổi trong nước đến.

ca Câu hỏi của phóng viên rất linh – nghiệm, cô ấy gần như đang cải trang để hỏi ai là người có thầm quyền mà Phan Lâm có thể mời tham gia hội thảo.

Mọi người đều chú ý đến nó.

Cũng bao gồm cả Lâm Huy, ông Trương đang ngồi ở trêи xe kia “Ông Trương, nếu bác sĩ Lâm gọi người tới làm chứng cho cậu ta, xem ra cũng không có lợi cho chúng ta rồi.”

Lâm Huy khàn giọng nói: “Nếu anh kết nghĩa, Châu Thương Hải và những người trong nước đều xuất hiện, sợ là tình huống hôm nay của chúng ta.

Sẽ không được tốt lắm như trong tưởng tượng ”

.

“Đừng lo lắng.

Phan Lâm mời bọn họ.

Chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.

Không đủ đề lật ngược ván cờ! Đừng lo.”

Ông Trương kia cười nhẹ nói.

Nhưng trêи mặt Lâm Huy vẫn có tia lo lắng hiện lên.

Lúc này, Phan Lâm lại lên tiếng và trả lời câu hỏi của phóng viên: “Trêи thực tế, có rất nhiều bác sĩ nồi tiếng ở trong nước đến đây.”

“Trong nước? Như vậy có nghĩa là hội thảo luận này giống như là hội thảo luận của cả nước rồi?”

Phóng viên sững sờ, vội vàng hỏi.

“Không phải.”

Lâm Dương lắc đầu.

“Là đối với toàn thế giới!”

Khi lời này rơi xuống, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Trái tim của những phóng viên xung quanh dường như như ngừng đập.

Tuy nhiên, Phan Lâm nói một cách thờ ơ: “Được rồi, Vị này là tôi mời đến từ nước Mỹ ông ấy chính là phó chủ tịch hiệp hội y tế của nước họ!”

“Cái gì?”



Nhiều phóng viên đều bị sốc.

Đám đông xung quanh cũng trở nên bàng hoàng, tưởng mình nghe nhầm.

Sau đó anh nhìn vào bên trong công của Dương Hoa, một người đàn ông mặc áo khoác trắng và đeo kính bước ra.

Máy ảnh ngay lập tức hướng về phía ông ấy.

“Trời đất, ông Jessie, Phó chủ tịch Hiệp hội Y khoa nước Mỹ!!”

“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”

“Chủ tịch hiệp hội y khoa, Raymond hiện tại đã bị vấy bẩn, vị trí chủ tịch phần lớn không đạt yêu cầu.

Rất có thể ông Jessie này sẽ ngồi vào vị trí hội trưởng!”

“Đây là một vĩ nhân thực sự!!!”

Toàn mạng Internet bùng nổ.

“Bác sĩ Lâm, tôi thực sự không có vấn đề gì chứ?”

.Jessie cười khổ nói.

“Không sao, ông cứ trước ngồi đi.”

Phan Lâm nói.

Jessie ngay lập tức ngồi vào vị trí đã định sẵn bên cạnh Hàn Long.

Sau đó, Phan Lâm lại nói: “Tiếp theo, xin mời chi hội Y nước Myanmar của Hiệp hội Y học, và phó chủ tịch Hiệp hội Y học nước Myanmar, Cô Annal”

Anna, cũng khoác trêи người chiếc áo khoác trắng, bước ra ngoài với nụ cười trên mỗi.

Thị giác và bộ não của mọi người có một cú sốc khác Cô Anna cũng ở đây! Cô ấy cũng là một người nồi tiếng! “Ngoài ra, tôi mời ông.Josephine, chủ tịch Hiệp hội Y khoa Quốc gia Myanmar!”

Sau lời nói là người đàn ông tóc vàng bước ra.

“Xin mời ngài Phùng Hiên, tổng thư ký Hiệp hội Trung y!”

“Xin mời ông vua ngành dượng của tỉnh Hải Phòng!”

“Xin mời ông August, một chuyên gia thần kinh nồi tiếng ở nước Anh.”

“Xin mời cô Rita, một chuyên gia thân kinh nồi tiếng ở nước Ý.”

“Xin mới…”

Phan Lâm hô tên từng người một, sau đó các bác sĩ và chuyên gia mặc áo khoác trắng bước ra ngồi vào chỗ mà Hàn Long đã định sẵn từ trước.

Mọi ánh mắt của mọi người tại hiện trường đều đồ dồn vào những người này.

Nhiều người không biết những người này.

Nhưng các phóng viên ở hiện trường đều ngốc nghếch.

Tất cả đều quan tâm đến bản tin ai có thể ngồi đây, mà không phải là một gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trêи bản tin thời sự quốc tế? Người nào không phải là người nổi tiếng ở mỗi quốc gia? Bây giờ … Bác sĩ Lâm đều mời tất cả bọn họ có mặt tại nơi đây? Thật đáng nề! Ở đây có rất nhiều bác sĩ nồi tiếng ngồi cùng nhau! Đây không chỉ đơn giản là một khoảnh khắc lịch sử! Bên trong chiếc xe đỗ ở bên đường im lặng một cách chết chóc.

Lâm Huy, ông cụ nhà họ Trương và những người khác đều chết lặng.

Đối với mạng xã hội thì nó đã bùng nồ hoàn toàn vào thời điểm này.

Bạo nổ!.

Bạo nổ! Vô số người ngồi trước máy tính hét lên.

Cũng có vô số người ngồi đờ đẫn trước máy tính.

Ai có thể ngờ rằng vị bác sĩ vĩ đại họ Lâm này đã dọn ra nhiều tượng Phật lớn như vậy trong một khoảng này tụ tập lại.

“Chào mừng mọi người.”

Phan Lâm cười nói, trước khi quay đầu nhìn người đàn ông: ”

Vị đây, ông có câu hỏi nào không?”

Người đàn ông sững sờ, mặc dù anh ta không quan tâm nhiều đến vấn đề y tế, nhưng có một vài gương mặt mà anh ta dường như đã thấy trêи TV.

“Cậu … cậu tìm những người này tới đây làm gì? Hừ, những người này có thể đại biểu cái gì chứ?”

Người đàn ông kia nghiến răng nghiền lợi nói.

“Họ gần như có thể đại diện cho một nửa giới y học! Ông đoán xem, nói họ có thể đại diện cho cái gì?”

Phan Lâm nhẹ nhàng nhìn người đàn ông.

Người đàn ông này liền có cảm giác như bị sét đánh trong tích tắc —————————-