Thần Y Ở Rể

Chương 943: Xé rách da mặt



Sự kiêu ngạo của Phan Lâm khiến cho Vạn đại sư và những người khác càng thêm kϊƈɦ động.

Đám đông đồng loạt nghiến răng, hận không thể đem tên kiêu ngạo này ra phân thành trăm mảnh.

“Được! Được! Đươc! Bác sĩ Lâm! Cậu không chỉ trẻ đuổi đầy tham vọng, mà còn rất ngông cuồng! Ta rất bái phục, có điều ta hy vọng cậu có thể hiểu rõ 1 chuyện!”

Vạn đại sư gằng giọng cố gắng kiểm nén cơn phẫn nộ.

“Chuyện gi?”

“Cậu nên biết, bây giờ cậu đang đứng ở đâu! Và ở nơi này ai mới à chủ nhân!”

Vạn đại sư thét lên rồi dùng tay ra hiệu.

Rầm! Rầm! rầm….

Một loạt ô tô màu đen xông thẳng vào quảng trường đồ nát, sau đó, rất nhiều bóng người từ trêи xe bước xuống.

Toàn bộ đều mặc vest đen, có cả nam lẫn nữ.

Hơn nữa…đấy không phải là những người tầm thường, trêи người bọn họ toát ra khí chất bình thản, lạnh lùng.

Bọn họ là võ sĩ! Những võ sĩ có thực lực rất đáng gờm! Ít nhất đã đạt đến độ thân thủ bất phàm….

Chả trách Vạn đại sư lại tự tin như vậy! Trong tay ông ta có nhiều võ sĩ cao cường như vậy, đừng nói là ở Thanh Đô, do dù khắp cả nước, ông ta cũng không sợ bất.

cứ ai! Chỉ là, đã đến nơi này rồi, Phan Lâm làm sao có thề thoát ra được? “Nói như vậy có nghĩa là, vị Vạn đại sư này muốn quản chuyện của tôi sao?”

“Bác sĩ Lâm, tôi biết cậu là 1 võ y rất xuất chúng, Cậu càng là song Thiên Kiệu Lệnh hiếm có! Nhưng tôi phải nói cho cậu biết! Ở Thanh Đô này không đến lượt cậu làm càng! Tôi biết cậu có thể đánh bại 1 người, 10 người thậm chí là cả trăm người, nhưng tôi không tin cậu có thể đánh bại 1 ngàn người hay 1 vạn người! Cậu, còn có thể sống sót rời khỏi Thanh Đô sao?”

Rất đông người bao vây xung quanh.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào anh, đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu! Phan Lâm nhìn đám đông vây quanh bằng ánh mắt sắc lạnh, mặt bình thản hỏi: – “Ông có thể điều khiển được chuyện này sao?”

“Nếu hôm nay lão Tam có bất cứ bất trắc gì, tôi chỉ còn cách mời bác sĩ Lâm cùng tôi đến nhà họ Dương 1 chuyến, đến nhà họ Dương đề nói rõ ràng mọi chuyện.”

Vạn đại sư không hề có ý định lùi bước.

Dương Hạt nhếch mép, khóe môi hiện rõ 1 nụ cười nhạt.

“Đấu với nhà họ Dương chúng tôi? Cậu có lợi hại cấp mấy cũng chỉ là 1 bác sĩ quèn! Dựa vào cái gì để đấu với nhà họ Dương này chứ?”

Dương Hạt đắc ý, biết chắc thế cục này đã bị khóa chặt.

Bây giờ, xem chủ tịch Lâm sẽ lựa chọn thế nào đây! Nếu anh thật sự động thủ, có lẽ phía Vạn đại sư sẽ phải trả giá rất đắc! Nhưng nhất định sẽ khiến bác sĩ Lâm ở lại Thanh Đô! Toàn bộ ánh nhìn của đám đông đều đồ dồn vào Phan Lâm, đợi chờ câu trả lời của anh.

Phan Lâm cũng rơi vào trầm tư.

Vạn đại sư ánh mắt lạnh lùng, có không ít người đứng chặn trước mặt ông ta, đề phòng Phan Lâm bất ngờ động thủ.

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Cảm giác như 1 cây kim rơi xuống đất cũng có thể tạo ra tiếng ồn như sấm rền.

Lúc này Phan Lâm mới chịu lên tiếng.

“Dương Hạt, kí tên đi.”

Anh vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.

“Anh nói…gì cơ?”

Dương Hạt chau mày nhìn Phan Lâm.

_ “Tôi bảo anh kí tên đi, có cần tôi nói lại: thêm lần nữa không?”

Phan Lâm nhắc lại, mặt vô cảm nhìn Dương Hạt.

“Ảnh….”

Dương Hạt căng thẳng nhìn sang Vạn đại sư.

“Bác sĩ Lâm! Xem ra anh thật sự không xem ta ra gì rồi! Rất tốt!”

Vạn đại sư tức giận hét lớn.

“Đinh Mao, bảo hắn kí tên nhưng hắn không ký, anh đánh gãy tay hắn cho tôi đi!”

Phan Lâm 2 tay chắp sau lưng, bình tĩnh nói.

“Chủ tịch Lâm, chuyện này…”

Đỉnh Mao lắp bắp, căn bản là không dám ra tay.

Nhưng lúc này, anh ta không có quyền lựa chọn.

Nhìn ánh mắt sắc lạnh của Phan Lâm, Định Mao chỉ có thể đưa tay ra trước, ép: Dương Hạt phải ký tên.

“Mẹ kiếp chúng mày cút hết đi cho tao!”

Dương Hạt hét lên, giơ tay tát mạnh 1 cái.

Vào lúc này, Vạn đại sư cũng không nhiều lời nữa, ông ta chỉ thằng vào Phan Lâm, hét lớn: “Bác sĩ Lâm! Tao đã cho mày cơ hội rồi! Là mày không biết trân trọng! Đừng có trách tao! Người đâu, mau đưa lão tam lại đây!! còn tên bác sĩ này, mau trói hắn lại! Nếu dám phản kháng thì cứ thẳng tay giết!!”

“Vâng, lão gia!”

Đám đông đồng loạt hét lên rồi ồ ạt xông về phía Phan Lâm.

Bọn chúng như dòng lũ kéo đến, tay đấm chân đá túi bụi vào Phan Lâm.

Phan Lâm thần sắc bất biến, bắt đầu động thủ, ra đòn tới tấp vào bọn chúng, thủ pháp nhanh như tia chớp.

Mặc dù đám người ấy đều là võ sĩ cao cấp, nhưng dưới võ công của Phan Lâm, bọn chúng vẫn bị đánh cho tơi bời.

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!…..

Từng người từng người một nhảy vào.

Nhưng vẫn không thay đổi được hiện trạng.

“Xông lên! Xông lên cho tao! Bắt lấy bác sĩ Lâm! Bắt lấy hắn!”

Vạn đại sư điên cuồng ra lệnh.

Đám thuộc hạ liều mạng xông lên trước.

Nhưng vào khoảnh khắc này… Gầm! Một âm thanh rầm trời vang lên.

Tiếp sau đó, 1 con kỳ lân hung tợn xuất hiện, lao vào tứ phía… Kì lân biến hình! —————————-