Thần Y Thánh Thủ

Chương 290: Duyên phận đã hết



Thằng nhóc này, bó bột như xác ướp mà vẫn còn muốn đánh người.

Vương Thần bị như thế này, đúng là chẳng đánh được ai, chỉ sợ ngay đến đứa trẻ con y cũng không đánh lại được.

- Cậu của bạn là ai?

Trương Dương vừa cười nói vừa bước tới hỏi. Vương Thần cũng là người rất nhiệt tình. Thực ra từ khi ở Hỗ Hải hắn đã biết điều này. Khi Hoàng Hải bị sỉ nhục lần trước, Vương Thần là người đầu tiên đứng ra, muốn tìm người giúp y báo thù.

Trương Dương rất tin tưởng lời nói của Vương Thần.

- Cậu tôi làm ở Cục Công thương, cấp bậc không cao, nhưng dư sức trị một ông chủ nhà hàng. Cậu tôi nghe nói chuyện cậu là ân nhân cứu mạng tôi, đã chỉ đạo cấp dưới đi làm rồi.

Vương Thần nói vẻ rất dửng dưng. Y vừa nói xong thì trong điện thoại di động lại vang lên tiếng nói chuyện.

- Cục trưởng Cục Công thương của tỉnh mà còn không cao à? Vương Thần, thằng nhóc này trở nên khiêm tốn như vậy từ bao giờ thế hả?

Trong điện thoại, rõ ràng là giọng nói của Hoàng Hải. Khi Trương Dương vừa bước vào, Vương Thần thực sự đang buôn chuyện điện thoại với Hoàng Hải.

Vương Thần là một người không chịu được cô đơn. Tiếc là bây giờ không thể cử động được, chỉ có thể gọi điện thoại liên lạc với người khác thôi.

- Cậu của bạn là Cục trưởng cấp tỉnh sao?

Trương Dương cũng hơi sửng sốt. Cục trưởng Cục Công thương của tỉnh thì tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường rồi. Mấy công tử quyền quý này đừng chỉ nhìn vào kinh tế của họ mà thế lực của họ cũng không vừa đâu.

Đầu năm nay, những thương gia có hậu thuẫn từ quan trường, thực sự đi được rất xa.

- Mặc kệ ông ấy là gì, cậu yên tâm. Chuyện này ông ấy đã hứa với tôi rồi, sẽ trừng trị ông chủ nhà hàng đó trước khiến lão ta phải trắng tay. Sau đó tôi sẽ thông báo mấy người bạn tiếp tục tấn công, khiến lão ta muốn đi ăn mày còn khó!

Vương Thần cười ha hả nói. Trương Dương nhìn y, không nói gì.

Vương Thần thật ra rất thâm đấy. Ông chủ nhà hàng kia đắc tội với bạn của y mà không hề đắc tội y, đã xuống tay như vậy rồi.

Theo như lời nói của y thì nếu Cục trưởng Cục Công thương muốn trừng trị một ai đó,

Việc kinh doanh năm gần đây, trên thực tế không có mấy người hoàn toàn trong sạch. Nếu kiên quyết tìm hiểu thì nhất định sẽ tra ra vấn đề, bị phạt đến mức táng gia bại sản không phải là không có khả năng.

Lần này lại do đích than Cục trưởng Cục Công thương rat ay thì chắc là không ai đỡ được.

Trương Dương dường như đã dự liệu được kết cục bi thảm của ông chủ nhà hàng.

- Vương Thần, cậu nói giúp tôi một câu. Nếu như ông chủ kia thực sự phá sản thì tôi sẽ mua lại nhà hàng của ông ta.

Trương Dương đột nhiên nói. Lần này đến lượt Vương Thần kinh ngạc nhìn hắn.

- Sao cơ, cái nhà hàng bé tý ấy mà cậu cũng để ý à?

Vương Thần ngạc nhiên hỏi. Nhà hàng mà Nam Nam và Tiểu Ngốc làm phục vụ, tổng tài sản khoảng chừng ba mươi triệu. Đối với nhiều người mà nói không phải là một con số nhỏ, nhưng căn bản bọn Vương Thần không coi ra gì.

- Tôi mua là có mục đích, cậu để ý làm gì.

Trương Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói. Chuyện ông chủ nhà hàng phá sản là chắc chắn, cho dù Vương Thần không giúp đỡ, Trương Dương khiến ông ta phải phá sản.

Đây là lời hắn đã thốt ra thì tất nhiên phải làm cho bằng được.

Trước khi gặp Vương Thần, hắn thật sự chưa nghĩ đến bộ dạng phá sản của ông chủ nhà hàng kia. Lời nói của Vương Thần hôm nay đã nhắc nhở hắn.

- Cậu không muốn mua cho mình mà mua cho người khác phải không?

Long Phong nãy giờ vẫn không nói gì, lúc này lại đột nhiên nói một câu. Trương Dương quay đầu lại, tròn mắt nhìn gã.

Quả bí đặc này không ngờ đã đoán trúng ý của hắn. Hắn không biết Long Phong ngốc thật hay là giả ngốc nữa, tuy nhiên có thể khẳng định rằng Long Phong cũng là người thông minh.

- Đừng nhìn tôi như vậy, xe của Hồ Hâm và Cố Thành là do cậu mua giúp, bây giờ hai cô bạn gái của họ đang đi làm thuê. Tôi thấy cậu không phải là người muốn đứng lên kinh doanh. Nếu như cậu muốn mua thì nhất định là giao cho người khác.

Long Phong nhún vai, nhẹ giọng nói.

Mấy ngày nay gã luôn quan sát Trương Dương, khoan hãy nói, lần này thực gã đã đoán đúng.

Trước đó Trương Dương không nghĩ nhiều như vậy, nghĩ tới ông chủ này phải phá sản, nhà hàng kia khẳng định phải bán qua tay, lại còn là bán với giá thấp nữa.

Lúc này, không ai dám mua nhà hàng này của ông ta. Ai cũng biết ông ta đắc tội với người quan trọng. Nếu bọn họ mua vào thì không biết có phải là người bị trừng trị tiếp theo hay không.

Trương Dương có thể ép giá và mua với giá cực thấp.

Có thể nói chỉ cần bỏ ra một khoản bằng với tiền đặt cọc là có thể mua lại được.

Mục đích mua lại của hắn thực sự giống với lời Long Phong đã nói, chính là giao lại cho người khác kinh doanh.

Đầu tiên, than phận của Mễ Tuyết ở siêu thị đã bị bại lộ. Cho dù cô có đi làm thì Tạ Huy cũng sẽ vô cùng chiếu cố đến cô. Như vậy sẽ khiến cô không thoải mái, hai ngày nay cô cũng đã nói là muốn đi tìm một công việc khác.

Đối với Mễ Tuyết mà nói, tìm việc chẳng qua là để rèn luyện thì làm ở đâu chẳng giống nhau, chi bằng tự mình kinh doanh.

Ngoài ra, Nam Nam và Tiểu Ngốc đều là bạn bè thân thiết.

Trương Dương đã giúp Hồ Hâm và Cố Thành một phen, đơn giản lần này là giúp hai cô gái một lần mà thôi.

Cái nhà hàng kia, bọn họ đã làm việc ở đó một thời gian, cũng hiểu biết ít nhiều. Đến lúc giao nhà hàng lại cho Mễ Tuyết và chia cổ phần cho Tiểu Ngốc và Nam Nam, ba cô gái sẽ cùng đứng lên kinh doanh.

Tiền mua lại nhà hàng, Trương Dương có thể đầu tư trước. Nam Nam và Tiểu Ngốc có thể vay hắn trước giống như Hồ Hâm, sau này kiếm được tiền sẽ trả lại cho hắn.

Như vậy ba cô gái đều trở thành bà chủ, vừa có thể cùng nhau kiếm tiền mà còn không ảnh hưởng đến việc học tập của các cô. Đối với các cô mà nói như vậy là thích hợp nhất. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nói thật long, một nhà hàng bé con con như vậy, Trương Dương thật sự không thèm đánh mắt tới. Nếu không phải muốn tạo việc làm cho các cô thì hắn căn bản sẽ không bao giờ mua, dù có biếu không cũng không thèm.

- Được, cứ giao việc này cho tôi, cam đoan sẽ làm được cho cậu.

Vương Thần nghe xong Long Phong nói xong, cũng có thể đoán được một phần, cười ha hả trực tiếp đồng ý.

Đây với y mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ. Đối với ân nhân cứu mạng y mà nói thì căn bản không đáng gì. Bây giờ Vương Thần biết rất rõ nếu lúc trước không có Trương Dương thì y đã trở về với cát bụi từ lâu rồi.

Y cảm nhận được cơ thể của mình còn khỏe mạnh hơn trước nhiều. Tuy không biết rõ tại sao lại như thế nhưng y cũng biết điều này có liên quan đến Trương Dương.

Trước kia y cũng đã đến nhiều bệnh viện, làm kiểm tra rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ có thay đổi như vậy. Tất cả những thay đổi này đều mới xuất hiện sau khi Trương Dương cứu y lần này.

Chuyện Trương Dương cũng là một cơ hội cho y đền ơn.

- Trương Dương!

Trương Dương vừa mới gật đầu đồng ý, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Ngô Hữu Đạo từ bên ngoài bước vào, đang cười ha hả nhìn hắn.

Ban ngày, Ngô Hữu Đạo từng đến tìm Trương Dương ba lần. Khi đó Trương Dương đều đang bận nên đành đi ra trước. Sau khi tan ca biết được Trương Dương ở trong này, gã lập tức lại chạy đến.

- Anh Ngô, đợi tôi một chút!

Trương Dương quay đầu lại cười cười, nói với Vương Thần vài câu đơn giản rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

Trương Dương vừa đi, Vương Thần lại ôm di động bắt đầu nói tiếp. Y và Hoàng Hải vẫn đang tán dóc với nhau, vẫn chưa tắt máy. Những lời nói của Trương Dương ở trong phòng bệnh, Hoàng Hải cũng nghe được hết rồi.

Trương Dương không chỉ có ơn đối với Vương Thần mà Hoàng Hải và Lý Á cũng thế. Mấy người đều có tâm lý muốn trả ơn Trương Dương.

Lần trước bọn họ đều ra sức nhiệt tình như vậy cũng có nguyên nhân này trong đó.

- Anh Ngô, anh có việc chỉ cần gọi điện thoại nói với tôi một tiếng là được, sao lại phải đích thân chạy tới đây?

Ra khỏi phòng bệnh, Trương Dương mới nhẹ nhàng nói, Ngô Hữu Đạo lắc lắc đầu.

- Không phải tôi tìm cậu mà là Viện trưởng muốn gặp cậu. Ý của cậu lần trước tôi đã nói lại với ông ấy.

- Muốn gặp tôi sao không tự mình đến đây?

Trương Dương bật cười nói, Ngô Hữu Đạo thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

Lời nói này của Trương Dương nghe có vẻ vô cùng ngông cuồng. Hắn chỉ là một thực tập sinh, người ta là Viện trưởng, nắm quyền sinh sát của cả cái bệnh viện này.

Người ta bằng lòng đợi hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi. Hắn lại còn muốn Viện trưởng đích thân đến tìm mình nữa.

Chuyện như thế này, nếu đổi lại là đối với những thực tập sinh khác thì chắc hẳn người đó lập tức mất đi cơ hội thực tập ở đây rồi.

- Tôi hiểu rồi!

Ngô Hữu Đạo khẽ thở dài, gã cũng không phải cảm thấy Trương Dương ngông cuồng. Điều mà gã nghĩ chính là một kết quả khác.

Chu Chí Tường muốn giữ Trương Dương lại. Đối với ông ta mà nói thì nhất định không muốn để Trương Dương ra đi. Khi ông đã muốn giữ người ta lại rồi mà vẫn giữ cái thế Viện trưởng của mình, chẳng trách Trương Dương lại nói ra lời như vậy.

Trương Dương ngông cuồng, nhưng căn bản là người ta có bản lĩnh để làm như thế.

Ban đầu chính bệnh viện đã mời Trương Dương, vẫn là Ngô Hữu Đạo tự mình ra mặt. Lúc đó Trương Dương vẫn chưa có tiếng tăm gì nên bệnh viện bọn họ mới mời được hắn về.

Tuy nói bệnh viện rất coi trọng Trương Dương, nhưng chỉ là bề ngoài. Nói trắng ra là, Chu Chí Tường muốn có được nhiều mối quan hệ của Trương Dương hơn, đồng thời có thể mang đến nhiều vinh quang hơn cho bọn họ.

Quan hệ rất dễ hiểu, ân nhân của Cục Y tế Cục trưởng Triệu mà, có được mối quan hệ này thì bệnh viện Tam Viện có được không ít ưu đãi.

Vinh dự cũng có thể hiểu, y thuật của Trương Dương mang đến không ít vinh dự cho bọn họ.

Nhưng những người này trong lòng đều không thực sự tôn trọng Trương Dương. Có ở trong lòng của bọn họ, Trương Dương chẳng qua là một người tuổi còn quá trẻ, một bác sĩ trẻ tuổi mà thôi.

Thậm chí có thể trong mắt bọn họ, Trương Dương chẳng qua chỉ là một thực tập sinh.

Cũng chính vì không tôn trọng hắn nên trước khi trị bệnh cứu người đều không gọi hắn, đến khi không thể nào giải quyết được mới nhớ tới hắn. Cũng chính là bởi vì điều này mà Chu Chí Tường vẫn luôn ngồi chễm trệ ở phòng làm việc và sai Ngô Hữu Đạo tới gọi người.

Chỉ là trước đó Ngô Hữu Đạo không nghĩ nhiều như vậy, mãi đến khi nhìn thấy thái độ này của Trương Dương, gã mới hoàn toàn hiểu ra.

- Anh Ngô, anh muốn nói cái gì, tôi đều biết. Nhưng tôi cũng không dấu anh, duyên phận cũng đã hết. Nhưng chúng ta vĩnh viễn là bạn thân, sau này có chuyện gì, bất cứ lúc nào anh cần gì cứ liên lạc với tôi.

Trương Dương mỉm cười nói với Ngô Hữu Đạo. Hắn không có ý định đi đến chỗ của Chu Chí Tường.

Giữa hắn và bệnh viện Tam Viện đã có một cái hố sâu ngăn cách, không cách nào bù đắp lại được. Đây không phải là nơi làm hắn hài lòng, huống hồ kiếp này Trương Dương cũng chưa từng nghĩ đến sẽ bó buộc mình với bệnh viện.

Duyên phận đã hết, hắn không còn luyến tiếc bất cứ điều gì.

Nhưng hắn thật sự tôn trọng Ngô Hữu Đạo. Ngô Hữu Đạo là một bác sĩ tốt, không giống với những kẻ tranh quyền đoạt lợi.

Cho nên có mấy lời, hắn nhất định phải nói rõ ràng với Ngô Hữu Đạo.

- Tôi biết, cậu là thiên tài, là vàng ròng sớm muộn cũng phát sáng. Tôi tin là cậu ở đâu cũng thế cả thôi. Cậu nói không sai, duyên phận đã hết, có lẽ tôi cũng nên suy xét về hưu sớm một chút để đi viết mấy quyển sách mà tôi luôn đau đáu.

Ngô Hữu Đạo mỉm cười gật gật đầu, gã không khuyên bảo Trương Dương, gã biết Trương Dương nhất định sẽ rời khỏi nơi này.

Lúc này đừng nói là Trương Dương, chính bản thân gã cũng có tâm lý muốn ra đi. Nơi này không giống như thiên đường trong sự tưởng tượng của gã. Hắn cũng già rồi, mệt mỏi rồi. Nhân cơ hội vẫn còn có thể, chi bằng đem kinh nghiệm tâm đắc của mình viết ra thành sách, như thế cũng có thể giúp càng nhiều người hơn nữa.