Thần Y Toàn Năng

Chương 19: Bỏ lỡ



Trong mấy ngày này, Lục Phàm chế tạo không ít thuốc, Lâm Khả Nhi cũng nghe lời, sau vài ngày uống thuốc, sắc mặt cũng trở nên hồng hào, không còn gầy yếu như trước nữa.

Bà Quế Hoa nhìn thấy tác dụng của thuốc giúp cho Khả Nhi khoẻ hơn trông thấy, đối với Lục Phàm càng thêm vừa ý, bọn họ hiện tại sống nương tựa lẫn nhau, Lục Phàm còn có năng lực như vậy, đợi sau khi bà mất, có anh ở đây bà không cần quá lo lắng cho Khả nhi nữa.

Hôm nay vừa hay là cuối tuần, Lục Phàm nhàn rỗi nhàm chán, dẫn Lâm Khả Nhi đi dạo ở phố đồ cố.

Lâm Khả Nhi bình thường chỉ có đi học rồi về nhà, cũng chưa từng đến những nơi như thế này, nhìn đồ cổ chất đầy hai bên đường, cô thích thú đi dạo hết sức vui vẻ: “Anh Lục Phàm, có chỗ vui như vậy, sao anh không dẫn em đến sớm một chút.”

“Lúc trước anh có chút bận, hôm nay dẩn em tới rồi đây.” Lục Phàm cười nói: “Có vui không?”

“Em không hiếu đồ cố!” Lâm Khả Nhi làm nũng: “Anh Lục Phàm đừng cười nhạo em.”

“Anh đâu có cười nhạo em, em xem nếu thích món đồ nào nói với anh một tiếng, anh mua cho em!”

Lâm Khả Nhi vui mừng, liên tục gật đầu, nhưng cô không hiếu đồ cổ, cũng không biết mua cái gì

Đến một cửa hàng, Lục Phàm bước vào, sau khi xem xét kỹ càng, anh lắc đầu, hôm nay đến phố đồ cổ, anh muốn chọn món gì đó tốt chút, sắp tới là đại thọ của lão gia tử Bạch gia, ông cụ đã đích thân mời anh, vì vậy anh không thế tặng lễ vật quá keo kiệt được.

Đáng tiếc đi qua mấy cửa hàng đều không có thứ anh muốn, khiến anh cảm thấy bất lực.

“Em trai ơi, tiệm nhà tôi bán đều là đồ vật hàng thật giá thật đây em trai, không biết em trai có ưng được món nào chưa?” ông chủ cười nói: “Tôi cũng được coi như là chuyên gia đồ cố, mấy loại hàng giả, hàng kém chất lượng tôi sẽ không bán đâu!”

“Chỉ sợ ông chủ quá khôn khéo, nơi này không có hàng thật sự quý.” Lục Phàm lắc đầu.

“Em trai này, sao có thể nói như vậy, do mắt nhìn của em trai còn kém đó!”

Lục Phàm không thèm đế ý, đang định đi đến cửa hàng bên cạnh, trùng hợp có một ông cụ đi tới, tay xách theo một chiếc túi da rắn, vẻ mặt nghiêm túc: “ông chủ, cậu có thu mua đồ cố không?”

“Đương nhiên là có!” ông chủ bước lên nhìn

xem bên trong túi da rắn có gì: “Chỉ có mấy cái bình này thôi à?”

“Ngoài mấy cái bình này ra, còn có một cái bát sứ!” Ông cụ cấn thận lấy cái bát sứ ra: “Đây là đồ mà tổ tiên nhà tôi để lại, nếu không phải gia đình có việc gấp cần tiền thì tôi cũng không bán.”

“Đến chỗ tôi bán đ’ô, có ai mà không nói là đồ tố tiên để lại chứ nhưng rồi sao, cũng không có mấy món là hàng thật.” ông chủ lắc lắc đầu, nhìn mấy món đồ mà ông cụ kia đang cầm, cười nói: “Ông xem tôi mua hết chỗ này giá hai trăm tệ, được không?”

“Chỉ có hai trăm tệ thôi sao?” ông cụ có chút khó xử: “Ông chủ ơi, tôi thành thật bán cho ông đó. Đây là đồ của tổ tiên tôi, tuyệt đối không thể nào là đồ giả, nhất là cái bát sứ màu xanh trắng này!”

“Giả hay không tôi chưa biết chừng đó tính sau.” Ông chủ lắc đầu: “Những món này mua về cũng khó mà trưng bày hay sưu tập đó ông ơi. Thấy ông đi đường cũng vất vả, tôi thêm một trăm nữa, tổng cộng hết ba trăm, tôi chỉ trả được như vậy không nhiều hơn được nữa đâu!”

Ông cụ lắc đầu: “Nếu không phải trong nhà có việc gấp, tôi cũng sẽ không bán mấy món này đi, nếu không được tám trăm tệ, tôi sẽ đi cửa hàng bên cạnh.”

“Lão già, ông cố chấp quá đó.” ông chủ mỉm cười nói: “Năm trăm, đây là giá cao nhất, ông nếu không chịu, vậy cứ qua nhà kế bên đi!”

Ông cụ cũng không quay đầu lại, mang theo túi da rắn bước ra ngoài, nếu không phải trong nhà có việc khẩn cấp cần tiền ông cũng không bán mấy món đồ tổ tiên để lại, bị ông chủ kia ép giá như thế, ông vô cùng khó chịu.

“Đúng là người từ dưới quê lên, cái gì cũng nghĩ là quý lắm hay sao!” ông chủ khinh thường nói: “Nếu không phải thấy ông cần tiền gấp, tôi cũng chả nói giá năm trăm đâu.”

Ông cụ vừa mới bước ra cửa, Lục Phàm đã đi lên cười nói: “ông ơi, bát sứ kia có thế cho cháu xem qua không?”

“Cậu muốn mua sao?” òng cụ vẻ mặt nghiêm túc: “Giá không thế thấp hơn đâu!”

“Nếu như đúng là đồ tốt, giá nào cháu cũng có thể trả!” Lục Phàm gật đầu cười nói.

Ông cụ lấy bát sứ ra, Lục Phàm quan sát một lát, hài lòng gật đầu: “Thật sự không tệ đâu ông ạ, con đưa ông ba ngàn!”

Ông cụ vẻ mặt kinh ngạc: “Thật hay giả, tôi từ nông thôn tới, cậu cũng đừng gạt tôi!”

“Ba ngàn không thiếu một xu, ông đừng hối hận là được.” Lục Phàm cười nói.

“Không hối hận, không hối hận, trong nhà cần tiền rất gấp, cậu có thể mua được ba ngàn, đã là giúp tôi nhiều lắm rồi.” ông cụ vội vàng nói cảm ơn.

“Ôi em trai ơi, sao cậu đế bị lừa dễ vậy” ông chủ lên tiếng: “Chỉ một cái bát nhỏ, làm sao mà mua tận mấy ngàn đồng!”

“ở trong mắt ông chủ không đáng, ở chỗ tôi thì đáng giá. “Lục Phàm mỉm cười nói.

Ông chủ cau mày, cũng không tiện nhiều lời nữa, một người muốn đánh, một người tình nguyện chịu, Lục Phàm tự nguyện chi tiền cũng là tiền của cậu ta, ông chủ cũng chả có quyền đế nói.

Sau khi giao dịch xong, Lục Phàm cầm bát sứ Thanh Hoa trong tay, có chút vui mừng.

“Anh Lục Phàm, chỉ một cái bát bình thường thôi mà đáng nhiều tiền như vậy sao?” Lâm Khả Nhi vẻ mặt kinh ngạc.

“Đây không phải là bát sứ bình thường đâu, nó là bát sứ Thanh Hoa, là đồ cổ quý giá, nếu cầm đi bán đấu giá, tối thiếu cũng bán được trăm vạn trở lên, chỉ sợ là thuộc về dòng lịch sử xa xưa quá sẽ ít ai biết đến!”

“Khụ khụ Em trai à há mồm thì nói xạo,

mấy cái bát như này ấy à bày đầy đường, em trai là bị hố rồi đấy.” ông chủ cười nhạo nói: “Tôi chơi

đồ cổ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nhìn lầm đâu nhé.”

“Cái này cũng chưa chắc, có vài thứ nói không nói rõ ràng được đâu ông chủ.” Lục Phàm mỉm cười.

Trong lúc nói chuyện, có ông lão đeo kính đi ra, ông chủ vội vàng tiến lên đỡ: “Lão gia tử, sao ông lại đi ra ngoài này?”

“Ra ngoài dạo một vòng!” ông lão cười nói, trong lúc lơ đãng nhìn thấy chén sứ trong tay Lục Phàm, nháy mắt kinh ngạc trợn trừng.

“Cậu thanh niên à, bát này cậu muốn bán sao?”

“Tôi vừa mới mua của người khác, chuẩn bị đem tặng.” Lục Phàm mỉm cười nói.

“Bát này rất tinh xảo, nhìn cũng không tệ.” Ông lão cười nói: “Không bằng cậu bán cho tôi?”

Ông chủ kinh ngạc, lão gia tử của bọn họ am hiếu đồ cố, vậy đúng là cái bát sứ này không đơn giản thật à?

Lục Phàm mắt sáng như đuốc, ông lão này nói như vậy chính là nhìn ra được cái bát sứ này không tầm thường chứ gì!

“Thật không giấu diếm, thứ này tôi rất thích, hơn nữa giá cả xa xỉ, cho dù tôi muốn bán, tiền bối, ngài mua nổi sao?”

“Cậu nói thử cho lão cái giá đi?” ông lão híp mắt.

“ít nhất là trăm vạn!” Lục Phàm hô giá không chút khách khí.

Ông lão nghe giá cả người run lên, cười khố nói: “Hôm nay xem như gặp được cao thủ, vậy mà bỏ lỡ một món tốt như thế kia!”

“Tục ngữ nói tương lai còn dài, tiền bối cũng không cần như thê?’

Lục Phàm mỉm cười, xoay người rời đi. ông lão này rất khôn khéo, nhìn ra được cái bát này không hề tầm thường, vốn định giở trò gạt Lục Phàm, chỉ tiếc Lục Phàm không phải người bình thường.

Chờ hai người Lục Phàm rời đi, ông chủ mới hỏi: “Lão gia tử, cái bát sứ Thanh Hoa kia ’’

“Làm ăn nhiều năm như vậy, bảo sao cái cửa hàng này không phất lên được, thật sự là làm mất thanh danh của cả gia tộc!” ông lão mắng to nói: “Vừa rồi cái bát đó giá trị cả trăm vạn đấy!! Nếu thu mua được thì bây giờ cậu đã có trong tay cả trăm vạn đấy!!”

“Cái bát Thanh Hoa vừa rồi, con nhìn sao cũng thấy nó giống hàng nhái, không ngờ nó là hàng thật.” ông chủ nghi hoặc nói.

“Cậu biết cái quái gì!! Ngay cả đồ cậu cũng

chưa cầm mà đòi nhìn ra cái quái gì? Nhà chúng ta đời này có đứa cháu như cậu tôi cũng không biết dạy cậu thế nào!” ông lão mắng: “Cậu còn dám nqhi nqờtôi, tôi qià nhưnq mắt tòi sánq!”