Thần Y Toàn Năng

Chương 42: Đều tại tôi!



“Mày tự cầu bản thân nhiều phúc đi! Tao không giúp được!”

Tiểu Bạch Long vỗ vỗ gã đeo kính, xoay người mang theo đàn em rời đi. “Em vợ, có phải hay không gặp rắc rồi lớn rồi!”

Gã đầu trọc thần sắc trầm trọng: "Đều tại tôi!”

“Mẹ kiếp anh còn biết là do anh?” Gã đeo kính xoay người, một cước đá qua: "Bình thường nói anh có chừng mực chút đi! Anh không nghe, bây giờ hối hận cũng muộn!"

Gã đầu trọc không dám mở miệng, gã trước kia cũng chỉ là côn đồ, nếu không phải có cậu em vợ này một tay dìu dắt, cũng sẽ không có thành tựu, hôm nay liên luy đến em vợ, gã vô cùng áy náy.

Rời khỏi nhà hàng, Lục Phàm kiểm tra cả người Lâm Khả Nhi: "Lúc ở nhà hàng, em không bị thương chứ!”

“Không ạ!” Lâm Khả Nhi vội vàng lắc đầu, sau đó nghi hoặc hỏi: "Anh Lục Phàm, em có chút không rõ, vì cái gì mỗi lần gặp nguy hiểm, đều sẽ có người thay anh giải quyết, anh rốt cuộc là ai?"

“Thực ra anh và Môn chủ Thanh Long môn quen biết, giúp chút chuyện nhỏ này cũng không thành vấn đề!”

Lâm Khả Nhi tuy rằng không tin, nhưng Lục Phàm không muốn nói cho cô biết, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

"Đúng rồi, chúng ta mau trở về đi!" Lục Phàm cười khẽ: "Hôm nay cần phải chuyển nhà đấy!"

“Chuyển nhà?" Lâm Khả Nhi vẻ mặt ngờ vực “Đúng vậy, chúng ta có nhà mới!" Lục Phàm vẻ mặt thần bí.

Thẩm Thiên Long cho anh một căn biệt thự, vừa hay có thể vào ở, căn nhà ở xóm người lao động quá kém, bà Quế Hoa tuổi cũng lớn, nếu vào ở nơi tốt hơn, Lục Phàm cũng có thể yên tâm.

Trở lại xóm người lao động, Lục Phàm liền nói với bà Quế Hoa việc chuyển nhà, bà cụ không tin, vẻ mặt nghi hoặc: "Tiểu Phàm, giá nhà đất ở Thanh Châu mặc dù không đắt, nhưng cũng tốn không ít tiền đâu con, còn là biệt thự nữa, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Bà nội, biệt thự này là của một người bạn, anh ấy nói con vào ở, giúp anh ấy bảo quản, sợ lâu ngày không có ai ở nhà cửa âm u, không tốt, nên cứ nhất quyết bắt con vào ở." Lục Phàm cười nói.

"Như vậy không tốt lắm đâu!" Bà Quế Hoa lắc đầu, bà chịu khổ đã quen, đột nhiên thay đổi lớn như vậy bà không kịp thích nghi.

"Không có gì không tốt, người bạn kia của con ra nước ngoài phải mấy năm mới về, nhà trống không ai ở lãng phí!" Lục Phàm đưa mắt nhìn Lâm Khả Nhi: "Hơn nữa em ấy sắp ra trường kiếm việc làm, nếu có thể ở trong nội thành, Khả Nhi cũng dễ đi lại hơn mà bà nội!”

Lâm Khả Nhi xấu hổ gật đầu.

Trải qua nhiều lần năn nỉ, bà Quế Hoa mới đồng ý.

Sau đó không lâu, cả nhà bọn họ dọn qua biệt thự Thiên Phúc.

Nhìn từng tòa biệt thự xanh vàng lộng lẫy, Lâm Khả Nhi kinh hãi nói: "Sau này chúng ta ở đây sao?"

“Đúng vậy sau này chúng ta sống ở đây!” Lục Phàm gật gật đầu: "Đúng lúc. anh vừa cùng bạn hợp tác mở công ty, Khả Nhi cũng có thể làm việc cho anh, bà nội cũng không cần buôn bán cực khổ nữa!”

“Vâng!” Lâm Khả Nhi vội vàng gật đầu: "Bà nội vất vả nhiều năm như vậy, sau này có thể hưởng phúc rồi!"

"Bán bánh hoa quế là nghề cũ của bà, cho dù các con có tiền đồ, bà cũng không bỏ nghề cũ đâu!” Bà Quế Hoa bướng bỉnh lắc đầu.

Lục Phàm cùng Lâm Khả nhìn nhau, cả hai đều bất đắc dĩ, bà Quế Hoa đã nói như vậy rồi thì bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo.

“Mấy người đang làm gì ở đây? Thu gom rác thì đi chỗ khác, nơi này không phải muốn tới là tới đâu!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, một gã nam tử mặc âu phục đi tới,

trong tay còn cầm gậy điện.

Lục Phàm nhướng mày, có bà Quế Hoa ở đây, anh cũng không tiện tức giận, bèn cười trả 'Chúng tôi sống ở đây!”

Gã mặc âu phục liếc mắt một cái: 'Mấy người như thế này mà mua được nhà ở đây?"

Lâm Khả Nhi sắc mặt đỏ bừng, từ nhỏ cô được bà Quế Hoa nuôi lớn, không có cha mẹ bảo vệ, nội tâm vốn rất tự ti, bị gã này nói lời miệt thị, cô lại bắt đầu thấy bản thân thấp kém.