Thần Y Trọng Sinh

Chương 146



Ngón tay Mạc Phàm khẽ cử động, phù văn hình tròn bay đến trên đầu Nhiếp Hồn Thú, phong tỏa Nhiếp Hồn Thú.

Một tia chớp màu xám bạc mang khí tức hủy diệt cường đại, không ngừng mọc nhánh trên không trung, thanh thế vô cùng kinh người, như muốn xé rách bầu trời, rơi xuống người Nhiếp Hồn Thú không có sức chống cự.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn, gần như có thể đánh vỡ màng nhĩ người ta.

Lôi quang nổ tung trên người Nhiếp Hồn Thú, thân thể to bằng cánh tay người lớn biến thành tro bụi trong chớp mắt, ngay cả xương cốt cũng không để lại.

Chỉ có một hạt châu hình tròn màu trắng, bên trong có Nhiếp Hồn Thú mini không ngừng vùng vẫy, hai tay khoanh vào nhau, quỳ trên mặt đất, giống như đang cầu xin Mạc Phàm tha thứ.

Hạt châu này đúng là yêu đan của Nhiếp Hồn Thú, chỗ quan trọng nhất trên người yêu thú.

Sao Mạc Phàm có thể để ý tới?

Lôi quang này vừa dứt, lại “rầm” một tiếng, lôi quang thứ hai đánh xuống.

Sau đó đạo thứ ba, đạo thứ tư.

Mỗi một đạo rơi xuống, Nhiếp Hồn Thú mini trong hạt châu nhạt đi một phần.



Mãi đến khi 10 tiếng sấm đánh xuống, phù văn màu xám bạc chậm rãi nhạt đi rồi biến mất.

Bên trong hạt châu màu trắng cũng không còn bóng dáng của Nhiếp Hồn Thú mini.

Mạc Phàm cầm lấy yêu đan sắp rơi vào trong nước, bỏ vào trong túi.

Cửu Tiêu Thần Lôi Quyết, trừng phạt hình thần, không chỉ tiêu hủy thân thể, còn chém tam hồn lục phách chết mới dừng.

Sau khi 10 đạo lôi quang đánh xong, sắc mặt Mạc Phàm cũng trắng bệch, khóe miệng không ngừng tràn ra tơ máu.

Hắn vội vã lấy ngọc bội ra, hấp thu linh khí còn sót lại không nhiều lắm bên trong, lúc này sắc mặt mới chậm rãi khôi phục bình thường.

Quả thật uy lực của Cửu Tiêu Thần Lôi Quyết mạnh mẽ, nhưng không phải là pháp thuật Trúc Cơ sơ kỳ có thể sử dụng.

Chỉ có Trúc Cơ trung kỳ thậm chí là hậu kỳ mới phát huy được uy lực, bây giờ hắn cưỡng ép sử dụng, không chỉ tổn hao đạo cơ, tổn thương với cơ thể cũng vô cùng lớn.

Nhưng Nhiếp Hồn Thú này lấy Tiểu Vũ ra uy hiếp hắn, không dùng pháp thuật lợi hại chém Nhiếp Hồn Thú hình thần câu diệt, thật sự không đủ để bình ổn cơn giận trong lòng hắn.

Làm hại người nhà tôi, hình thần nhất định diệt.

Hắn nghỉ ngơi khoảng mười phút, ổn định thương thế trong cơ thể, linh khí khôi phục chút, liền cởi Kim Cương Chú trên người.

Lam quang trong mắt lóe lên, nhìn về phía đáy sông, bàn tay duỗi đến mấy vị trí ở nước sông.

Không lâu sau, trong tay hắn có hơn bảy viên đá màu sắc khác nhau.

Viên đá này nhỏ hơn ngọc bội của hắn một ít, mỗi viên chỉ to bằng ngón tay cái, hình trăng rằm, nhưng tỏa ra sáng bóng hơn ngọc bội nhiều.

Dù sao cũng là Thất Hồn Ngọc, linh khí chưa tản đi.

Cùng xuất hiện trong tay hắn, còn có một viên đá màu lam to bằng nắm tay, đúng là Hải Nhãn Thạch.

Tuy chỉ to bằng nắm tay nhỏ, nhỏ hơn quặng thô Ngọc Thạch hắn mua vô số lần, nhưng trong Hải Nhãn Thạch ẩn chứa linh khí thuộc tính thủy gấp mấy trăm lần Ngọc Thạch kia.

Bỏ những viên đá này vào trong túi áo, hắn mở cảm ứng kiểm tra bốn phía một chút, chắc chắn không có yêu thú hoặc linh thạch khác, lúc này mới ôm Tiểu Vũ đang mê man rời đi.

Còn chưa vào thôn, cha mẹ còn có bác cả chú ba mang một đám người tìm đến.

Lão mẹ nhìn thấy Mạc Phàm và Tiểu Vũ ngủ say, lúc này mới vỗ ngực.

- Tiểu Phàm, hai đứa đi đâu thế, điện thoại cũng không nhận, làm mẹ con sợ muốn chết.

Cha Mạc Phàm hơi oán trách hỏi.

Mới đầu lão mẹ Mạc Phàm không để ý lắm, nhưng khi bà thái thịt, phát hiện không chỉ Tiểu Vũ không thấy nữa, dao cũng không thấy, bà lo lắng Tiểu Vũ xảy ra chuyện, liền gọi người bắt đầu tìm.

- Không sao ạ, chỉ đến bờ sông tản bộ, đi tới đi lui Tiểu Vũ mệt quá, con ôm em ấy đang ngủ thiếp đi.

Trong lòng Mạc Phàm ấm áp, cười giải thích.

- Sau này ít đến bờ sông đi, nơi đó nguy hiểm.

Cha Mạc Phàm nhíu mày, nhắc nhở.

- Sau này sẽ không.

Mạc Phàm cười nói.

Nhiếp Hồn Thú đã bị hắn đánh chết, sau này sẽ không còn hoa sen máu gì đó.

Ba ngày tiếp theo, Mạc Phàm cũng không đi, Bàn Tử đến vài lần, hắn đều không có ra cửa, thậm chí buổi tối cũng không ngủ, toàn bộ tinh thần đều đặt vào luyện chế pháp khí.

So với trước, tu vi của hắn mạnh lên không ít, tốc độ luyện chế pháp khí cũng nhanh hơn nhiều.

Ba ngày sau, tất cả bảy viên Thất Hồn Ngọc đều được hắn luyện thành pháp khí.

Trong mỗi viên Thất Hồn Ngọc, được hắn khắc vào một Tụ Linh Trận, một Kim Cương Chú.

So với ngọc bội lúc trước của hắn, trong những viên Thất Hồn Ngọc này còn có thêm Lôi Tiêu Trận trận pháp tấn công.

Một khi hắn cảm ứng kích hoạt Kim Cương Chú, hắn có thể kích hoạt Lôi Tiêu Trận Pháp trong Thất Hồn Ngọc tấn công người khác.

Có ba trận pháp này, cộng thêm hiệu quả Thất Hồn Ngọc tự có.

Đeo lên người sẽ được bồi bổ, khỏe mạnh trường thọ hơn người khác một chút.

Cho dù gặp phải yêu thúc Trúc Cơ trung kỳ như Nhiếp Hồn Thú, cũng sẽ không bị mê hoặc, lại càng không bị làm hại đến.

Bảy viên ngọc này, cha mẹ, Tiểu Vũ hắn cho mỗi người một viên, bác cả và chú ba mỗi người một viên, trong đó một viên cho Bàn Tử.

- Đây là cái gì thế?

Bàn Tử tò mò hỏi.

- Không phải cậu muốn trở nên lợi hại hơn một chút sao?

Mạc Phàm hỏi ngược lại.

- Đúng vậy, cậu đừng nói cho tôi đeo ngọc bội có thể biến mạnh, tôi là học sinh trung học đó, cậu đừng bắt nạt tôi ít kiến thức.

Bàn Tử khinh thường, vẫn đeo ngọc bội trên cổ, cùng với dây chuyền vàng của anh ta.

Ngoại trừ anh ta hết ăn lại nằm, nhưng vẫn có điểm giỏi, đó chính là có mắt nhìn.

Cho dù ngọc này có hiệu quả hay không, chắc chắn không phải đồ bình thường.

Có tiện nghi không kiếm, đó mới thật khờ?

Mạc Phàm nhìn ra được tâm tư của Bàn Tử, liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái, cũng không nói gì thêm.

Linh khí trong ngọc bội này, có thể bồi bổ cơ thể con người, cộng thêm Tôi Luyện Đan hắn luyện chế cho Bàn Tử nữa, một đoạn thời gian sau, năm sáu người bình thường cũng không phải là đối thủ của Bàn Tử.

- Tiểu Phàm, tôi nghe chú Mạc nói, Hoa Hạ Thần Kiếm gửi thư trúng tuyển tới cho cậu, vì sao cậu không đi?

Bàn Tử hỏi.

- Theo tôi được biết, Vương Như Hoa lớp chúng ta thích cậu, đã viết vài bức thư tình cho cậu rồi, sao cậu không ở bên cạnh cô ta?

Mạc Phàm hỏi.

Vương Như Hoa là một cô gái trong lớp bọn họ, hình thể không khác Bàn Tử mấy, còn râu ria xồm xoàm, chuyện này cũng không sao, nhưng cô gái này thích son môi nhất.

Mỗi lần trang điểm xong, có thể dọa được một đám người.

Bàn Tử mới cầm một lon coca lên, mới vừa uống vào liền phun ra.

- Anh trai à, cậu có thể đừng làm tôi ghê tởm như vậy không, ít nhất đừng làm tôi ghê tởm trong lúc ăn uống, tôi không phải là người tam chân nhị ý, trong lòng tôi chỉ có Hoàng Dao Dao.

Bàn Tử dở khóc dở cười nói.

Mạc Phàm cười, Bàn Tử như vậy, sao hắn cũng không phải.

Hắn thích Tuyết Nhi ở đại học Đông Hải đợi hắn, vì sao hắn phải đi Hoa Hạ Thần Kiếm?

Nghĩ đến Tuyết Nhi, trong mắt Mạc Phàm lộ ra thâm tình hiếm có, nhìn về phía nam.

- Tiểu Phàm, có phải đại học Đông Hải có tình nhân trong mộng của cậu không, hay là chúng ta đi đến đó thử xem?

Bàn Tử nói bóng nói gió.

Mạc Phàm không để ý đến anh ta, bây giờ Tuyết Nhi ở đâu hắn cũng không biết, đi cũng vô dụng.

Kiếp trước hắn căn bản không tiếp xúc với gia tộc Tuyết Nhi, liền bị Lâm Khuynh Thiên ép nhà tan cửa nát.

Bây giờ hắn phải làm mình trở nên càng mạnh hơn.

11 ngày nghỉ còn chưa kết thúc, Mạc Phàm không nhịn nổi nữa, tạm biệt người nhà quay về thành phố Đông Hải.

Hội đấu giá sắp bắt đầu, hắn cần phải lấy được một số đồ trong hội đấu giá, chỉ có thể rời đi trước.