Thần Y Trọng Sinh

Chương 538



- Cái gì?

Long Nhược Tuyết vốn sửng sốt, sau đó trên mặt lập tức xuất hiện ánh mắt giết người.

Cô vốn đã thay đổi cách nhìn về Mạc Phàm, có thể bình tĩnh để cô đâm một đao, xem như là con người kiên cường.

Ai biết Mạc Phàm chưa chính thức nhận chức, mệnh lệnh đầu tiên là bắt cô c ởi quần áo, chuyện này chưa từng có trong lịch sử tiểu đội Thanh Long.

Cô nghiến răng nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hung dữ, hai chữ “sắc lang” xuất hiện trong đôi mắt sắp phun lửa của cô.

- Tư lệnh, tôi đã nói tiểu tử này không đáng tin rồi, ông thấy rồi đấy, cậu ta là tiểu nhân vô sỉ hèn hạ đê tiện như vậy, sao có thể khiến bảy người chúng tôi phục cậu ta?

- Cô chắc chắn không cởi sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Không cởi, nhanh cút đi, tốt nhất sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu, để tôi nhìn thấy một lần, tôi đánh cậu một lần.

ế ổ ểLong Nhược Tuyết thở hổn hển nói.

Cô chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như Mạc Phàm, rõ ràng là đùa giỡn cô, vậy mà còn nói nghiêm túc như thế, giống như cô không cởi sẽ hối hận.

Cô bị đàn ông đùa giỡn không ít lần, những người này đều không có kết cục tốt.

Mạc Phàm cũng như vậy, cô sẽ đuổi cậu ta đi trước, sau này giáo huấn cậu ta cũng không muộn.

Đợi cô mở phong ấn trên người mình ra, chắc chắn Mạc Phàm không phải là đối thủ của cô.

- Nhược Tuyết, cô c ởi quần áo ra để Mạc tiên sinh nhìn xem đi.

Giang Thành giống như nghĩ đến chuyện gì đó, nói.

- Cái gì?

Miệng Long Nhược Tuyết lập tức há thành hình chữ “O”, gần như có thể nuốt được quả trứng vịt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin.

Một Mạc Phàm vô liêm sỉ còn chưa tính, vậy mà Giang tư lệnh còn giúp Mạc Phàm bảo cô c ởi quần áo.

- Tư lệnh, có phải ông uống say rồi không?

Vẻ mặt Long Nhược Tuyết âm u nói.

Vừa rồi Giang Thành uống mấy chén với Tần lão, Lạc lão trong tiệc rượu, mới đến đây, bây giờ cô vô cùng hoài nghi tửu lượng của Giang Thành.

- Cô thấy tôi giống người uống say sao, tin tưởng tôi, cô c ởi quần áo tuyệt đối sẽ không hối hận.

Giang Thành nói.

- Cởi thì cởi, ai sợ ai, tên sắc lang đáng chết, tên bi3n thái đáng chết, cho các người nhìn đủ này.

“Xoẹt!” Khóa kéo trang phục ngụy trang được kéo ra, Long Nhược Tuyết vô cùng tức giận cởi áo ngoài và áo T – shirt bên trong ra, oán hận ném trên đất.

- Đẹp không, tên sắc lang đáng chết, nhìn rõ chưa, đây có thể là lần cuối cùng cậu nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp như vậy, đợi lát nữa, hừ hừ!

Long Nhược Tuyết nghiến răng nói, sát khí trên người cô tỏa ra xung quanh.

Cô quyết định rồi, lát nữa không giế t chết Mạc Phàm, cô không họ Long, ít nhất cũng phải đánh cậu ta thành bán thân bất toại, sau đó lại chọc mù hai mắt cậu ta.

Hiện giờ đây là phúc lợi cuối cùng trước khi Mạc Phàm chết, để cậu ta nhớ cả đời.

Mạc Phàm khẽ nhướn mày, liếc mắt nhìn Long Nhược Tuyết một cái.

Trên người Lâm Nhược Tuyết chỉ còn lại một chiếc áo ngực màu trắng, khi cô mặc trang phục ngụy trang rộng thùng thình, dáng người lồi lõm không bị trang phục ngụy trang che khuất chút nào, sau khi cởi áo ra càng là hình chữ S no đủ.

Da thịt tuyết trắng, thắt lưng chưa đầy một nắm tay, bộ ng ực càng khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.

Nhưng Mạc Phàm không thưởng thức những thứ này cẩn thận, ánh mắt hắn nhìn về phía cánh tay trái của Long Nhược Tuyết.

Một đồ án màu đen như độc long, từ cánh tay trái của cô kéo đến bả vai, lan tràn đến ngực trái cô, giống như hình xăm, nhưng chân thực hơn hình xăm nhiều, giống như độc long còn sống dán lên làn da cô.

Một nửa đầu rồng lộ ra bên ngoài, một nửa giấu trong bộ n gực cao ngất của Long Nhược Tuyết.

Nhìn thấy đồ án độc long này, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, lộ ra vui mừng sợ hãi.

- Thái Âm Chi Khí, cô bị người ta đả thương sao?

Long Nhược Tuyết đang suy nghĩ xem lát nữa nên thu thập Mạc Phàm thế nào mới đã nghiền, nghe thấy câu đó, đôi mắt tràn đầy lửa giận của cô mở to, cho rằng mình nghe lầm rồi.

- Sắc lang đáng chết, cậu nói cái gì, bản cô nương thực lực vô song, sao có thể bị người ta đả thương?

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cô giống như bị Mạc Phàm vạch trần, lo lắng khi nói chuyện và nói bé hơn trước rất nhiều.

Trong một lần đi làm nhiệm vụ, cô đúng là bị một người thần bí có thể khống chế Thái Âm Chi Khí đả thương, đồ án màu đen trên người cô là để lại sau khi bị đả thương.

Thái Âm Chi Khí này vô cùng đáng ghét, bình thường không có chuyện gì, một khi phát tác, toàn thân vô cùng lạnh lẽo.

Cô tìm rất nhiều bác sĩ, đều bó tay chịu trói.

Cũng may cô có vẻ thông minh, dùng phương pháp phong ấn tu vi để phong ấn Thái Âm Chi Khí này.

Khi hắn nhìn thấy phong ấn Cửu Long trên người Long Nhược Tuyết, cũng cảm nhận được Thái Âm Chi Khí trên người Long Nhược Tuyết, nhưng hắn không chắc chắn lắm.

Nếu hiểu được phương pháp luyện hóa Thái Âm Chi Khí này, nó sẽ vô cùng tuyệt vời, nếu không sẽ sống không bằng chết như Long Nhược Tuyết.

Nếu không loại bỏ đúng lúc, đợi Thái Âm Chi Khí hội tụ thành độc long đầu đuôi giao nhau, đó là lúc Long Nhược Tuyết chết.

- Nếu không bị người ta đả thương, vậy coi như tôi chưa nói gì.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

- Lão nương cởi cả quần áo rồi, cậu chắc chắn không phải nhìn trúng sắc đẹp của lão nương?

Long Nhược Tuyết ngơ ngẩn hỏi.

Sao con hàng này lại tốt bụng như thế, chỉ muốn xác nhận Thái Âm Chi Khí, cô vẫn có chút không tin lắm.

- Tôi có bạn gái rồi.

Mạc Phàm nói.

Giọng điệu hắn rất nhạt nhẽo, không khác gì nói với Long Nhược Tuyết “Tôi không có hứng thú với cô”, chẳng qua uyển chuyển hơn gấp bội lần.

Quả thật Long Nhược Tuyết rất đẹp, cũng vô cùng chọc người, nhưng ở trong mắt hắn chỉ như vậy thôi.

- Chuyện này…

Long Nhược Tuyết thấy Mạc Phàm không giống nói đùa, trên mặt cô lập tức hiện lên vẻ xấu hổ.

Cô vốn tưởng rằng Mạc Phàm nổi lên sắc tâm với cô, ai biết không phải Mạc Phàm muốn nhìn thân thể cô, câu chuyện cười này ầm ĩ hơi lớn rồi.

Nhưng nghe thấy lời Mạc Phàm nói, cô lập tức nhướn mày.

Nói có bạn gái trước mặt cô, chẳng khác gì coi thường xinh đẹp của cô?

- Có bạn gái có thể bắt cá hai tay, cậu biết không?

- Chỉ dựa vào những lời này của cô, tôi nên để cô tiếp tục bị Thái Âm Chi Khí ăn mòn.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Mạc tiên sinh, cậu có biện pháp giải trừ Thái Âm Chi Khí này sao?

Giang Thành vội vàng hỏi.

Sở dĩ ông ta mang theo Long Nhược Tuyết tính tình tệ nhất trong tiểu đội Thanh Long đến đây, nguyên nhân chủ yếu là vì Thái Âm Chi Khí trên người Long Nhược Tuyết.

Mạc Phàm có thể chữa trị bệnh ung thư và bệnh truyền nhiễm, nói không chừng có thể giải Thái Âm Chi Khí giúp Long Nhược Tuyết.

Vừa rồi ông ta cảm thấy có thể là Mạc Phàm cảm nhận được Thái Âm Chi Khí trên người Long Nhược Tuyết, mới bảo Long Nhược Tuyết c ởi quần áo ra.

- Cậu ta, đùa giỡn gì thế?

Long Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh thường.

Vì Thái Âm Chi Khí trên người cô, cô đã tìm không biết bao nhiêu bác sĩ trong ngoài nước.

Những bác sĩ này đều vô cùng nổi tiếng, y thuật không kém Mạc Phàm một chút nào, nhìn thấy Thái Âm Chi Khí trên người cô cũng chỉ có thể lắc đầu.

Mỗi bác sĩ đều nói một câu, cởi chuông phải nhờ người buộc chuông.

Thực lực của Giang Thành mạnh như thế, cũng không có biện pháp, Mạc Phàm có năng lực này sao?

- Nếu tôi không giải được Thái Âm Chi Khí này, có khả năng không ai trên Địa Cầu này giải được.

Mạc Phàm lắc đầu cười nói.

Thái Âm Chi Khí mà thôi, có thể làm khó được y tiên bất tử hắn?

Hai mắt Long Nhược Tuyết sáng lên, giảo hoạt xuất hiện trong con ngươi cô.

- Nếu cậu có thể giải trừ Thái Âm Chi Khí giúp tôi, sau này lão nương mặc cậu sử dụng, bao gồm cả c ởi quần áo, nếu cậu không làm được, sau này cậu phải nghe lời tôi, cũng bao gồm c ởi quần áo, thế nào?

Cô đang lo không có cơ hội cưỡi lên đầu Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm tự mình đưa lên cửa.

Con hàng này nhận ra Thái Âm Chi Khí, chỉ sợ căn bản không biết phiền phức của Thái Âm Chi Khí.

Loại linh khí này chính là một trong nhị khí của trời đất, sau khi tiến vào trong cơ thể cô, liền dung nhập hoàn toàn vào trong nội khí của cô.

Ngoại trừ người thần bí đả thương cô ra, những người khác không thể giải được, nói cách khác sao có thể dây dưa cô lâu đến thế?

- Cô chắc chắn muốn như vậy?

Mạc Phàm hỏi.

- Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, cho dù cậu không tin tôi, cũng phải tin tưởng Giang tư lệnh của chúng tôi, ông ấy đứng về phía cậu đó.

Long Nhược Tuyết thề son sắt.

Dù sao cô sẽ thắng, có gì phải sợ.

Mạc Phàm cười nhạt, ý niệm khẽ động, trên một tay hắn lóe sáng bạch quang, nhanh chóng giơ về phía ngực Long Nhược Tuyết.

Long Nhược Tuyết vốn sửng sốt, giơ tay đi chắn theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng ngay sau đó, cả người cô hoàn toàn sửng sốt.