Thần Y Vô Song

Chương 1: Phụ nữ đẹp không nghe lời khuyên của đàn ông tốt



Đó là buổi trưa mùa hè, trên một con phố nào đó ở ngoại ô phía bắc Ninh Thành.

Đỗ Kỷ đạp xe đến trước cổng bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình.

Năm nay anh hai mươi mốt tuổi.

Sau kỳ nghỉ hè này, anh sẽ là sinh viên năm cuối của Trường Y Đại học Ninh Thành.

Hiện tại, anh làm nhân viên tạm thời tại bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình.

Bệnh viện này do tư nhân mở ra, quy mô không lớn, bệnh viện chỉ có mười mấy nhân viên y tế.

Những người đến đây chữa bệnh đều là người dân sống gần đó. Mà các bác sĩ ở đây cũng chỉ có thể chữa khỏi một số

bệnh và vết thương nhẹ.

Các bác sĩ ở đây đơn giản là không dám chữa trị cho những người mắc bệnh hiểm nghèo hoặc cấp cứu.

Đỗ Kỷ khóa xe đạp lại, chuẩn bị vào làm.

Đúng lúc này, một chiếc Civic Sedan màu đỏ từ xa lao tới, đỗ bên cạnh Đỗ Kỷ.

Cửa xe được đẩy ra, một đôi chân dài đi tất chân bước xuống xe.

Nhìn thấy đôi chân dài mang tất dài này, cổ họng Đỗ Kỷ không khỏi lên xuống hai lần.

Hai thanh niên cường tráng đến bệnh viện gặp bác sĩ nhìn đôi chân dài đeo tất đó, tròng mắt gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.

Ngay sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp với thân hình nóng bỏng mặc chiếc váy màu tím bó sát bước xuống xe.

Người đẹp vô cùng xinh đẹp với làn da trắng ngần, đường nét gương mặt thanh tú.

Tên cô là Dương Nhạc, cha cô chính là người mở bệnh viện cộng đồng này.

Dương Nhạc không chỉ có ngoại hình đẹp, dáng người chuẩn mực mà còn có chỉ số chỉ số thông minh rất cao.

Khi học tiểu học, cô liên tục nhảy hai lớp. Khi vào đại học, chỉ trong hai năm, cô đã lấy được bằng tốt nghiệp của Đại học Y Thiên Đô, được coi là học sinh giỏi.

Nếu không phải vì muốn tiếp cận Dương Nhạc, Đỗ Kỷ đã không làm việc ở bệnh viện nhỏ với mức lương tháng chỉ có một ngàn ba trăm tệ này.

Nhưng Dương Nhạc chỉ thản nhiên liếc nhìn Đỗ Kỷ bên cạnh, cũng không thèm chào hỏi đã bước vào cửa bệnh viện trước.

Lúc này, một nữ bác sĩ có phần hơi mập mạp vội vàng nói với Dương Nhạc: "Tiểu Dương, em đến vừa kịp lúc, trong bệnh viện có một ca cấp cứu, cha mẹ em đều không có ở đây, mấy bác sĩ bọn chị đều không chữa được cho người bệnh đó. Em nhanh qua đó nhìn đi."

Nghe vậy, Dương Nhạc còn chưa kịp thay áo blouse trắng đã vội vàng đi nhanh về phòng cấp cứu.

Đỗ Kỷ cũng theo sau.

Trong phòng cấp cứu, một bà cụ khoảng sáu mươi bảy mươi đang nằm trên giường, không ngừng kêu đau đầu.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang đứng cạnh giường bệnh, vẻ mặt hoảng loạn.

Bác sĩ nam tên Vương Hải đang định tiêm cho bà cụ một mũi thuốc giảm đau, nhìn thấy Dương Nhạc tới, Vương Hải vội vàng nói: "Dương Nhạc, chuyên môn của cô tốt hơn của tôi, mau đến xem cho bà cụ đi."

Sau khi đo huyết áp và nghe nhịp tim cho bà cụ, Dương Nhạc nói: "Không có vấn đề gì lớn, bà cụ đang bị đau nửa đầu."

Sau đó Dương Nhạc quay người nói với một nữ y tá: "Tiêm cho bà cụ một mũi thuốc hạ sốt ibuprofen, tăng liều lượng lên."

Rất nhanh, nữ y tá đã chuẩn bị thuốc xong.

Dương Nhạc dự định đích thân tiêm và truyền dịch cho bà cụ.

Lúc này, Đỗ Kỷ đột nhiên ra tay ngăn cản cô.

“Anh muốn làm gì?” Vẻ mặt Dương Nhạc không thiện ý, trừng mắt nhìn Đỗ Kỷ: “Đừng can thiệp vào việc tôi chữa trị cho bệnh nhân!”

Đỗ Kỷ chỉ là một nhân viên tạm thời mà dám can thiệp vào việc chữa bệnh của cô sao?

Có vẻ như anh chàng này không muốn làm việc ở đây nữa rồi.

"Dương Nhạc, thuốc hạ sốt ibuprofen có rất nhiều tác dụng phụ, bà cụ đã già, sức khỏe kém, cho nên tôi cảm thấy cô không thể tiêm cho bà ấy một lượng lớn ibuprofen được." Đỗ Kỷ nói với giọng điệu bình tĩnh không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nghe vậy, con trai của bà cụ cũng chính là người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang canh giữ bên giường kia hết sức căng thẳng nhìn Dương Nhạc.

Dương Nhạc lạnh giọng nói với Đỗ Kỷ: "Hiện tại tôi chịu trách nhiệm chữa trị cho bà cụ. Tôi là người quyết định cuối cùng nên cho bà ấy uống thuốc gì, anh không cần can thiệp."

Đỗ Kỷ im lặng không nói nữa.

Con trai của bà cụ vẫn có chút lo lắng. Anh ta hỏi Dương Nhạc: "Bác sĩ Dương, nếu cô tiêm ibuprofen cho mẹ tôi, liệu có thực sự không gây ra vấn đề gì không?"

"Đừng lo lắng, lbuprofen là thuốc hạ sốt, chuyên để điều trị chứng đau nửa đầu. Chỉ cần tôi tiêm cho bà cụ một mũi thì đảm bảo rằng bà ấy sẽ khỏi bệnh." Dương Nhạc bình tĩnh nói.

“Nhưng mà, vừa rồi bác sĩ nam này...” Người đàn ông khoảng ba mươi chỉ vào Đỗ Kỷ, lại có chút do dự không dám nói.

"Haha, anh hiểu lầm rồi, người này không phải bác sĩ của bệnh viện chúng tôi, chỉ là một nhân viên tạm thời làm những công việc lặt vặt trong bệnh viện của chúng tôi mà thôi."

Dương Nhạc chưa kịp nói chuyện, bác sĩ nam Vương Hải đã không nhịn được, chế giêu Đỗ Kỷ.

Sau khi biết Đỗ Kỷ chỉ là một nhân viên tạm thời chịu trách nhiệm làm tạp vụ, niềm tin của người đàn ông ba mươi tuổi dành cho Đỗ Kỷ ngay lập tức giảm xuống thành con số không.

Ánh mắt anh ta nhìn về phía Đỗ Kỷ cũng trở nên rất khinh thường, không tử tế.

Lúc này, Vương Hải tiếp tục giễu cợt Đỗ Kỷ: “Tiểu Đỗ à, cậu chỉ là một nhân viên tạm thời làm tạp vụ, không có giấy phép hành nghề y tế mà còn dám nghi ngờ phương án điều trị của Dương Nhạc... Ai đã cho cậu lá gan lớn như vậy hả? Lương Tĩnh Như sao? Cậu còn muốn làm việc ở đây không?"

"Được rồi, anh Vương, anh đừng nói nữa. Đỗ Kỷ, phòng cấp cứu không phải việc của anh. Anh mau đi làm việc của mình đi"

Dương Nhạc ngắt lời bác sĩ Vương chế giễu Đỗ Kỷ.

Mà Đỗ Kỷ rất khó chịu với bác sĩ Vương.

Mẹ kiếp, Dương Nhạc coi thường tôi cũng thôi đi.

Ai bảo ông đây thích một người phụ nữ xinh đẹp như cô ấy chứ?

Nhưng Vương Hải, anh cũng như tôi, chỉ là người làm công ăn lương trong bệnh viện nhỏ này.

Anh dựa vào đâu mà coi thường ông đây?

"Sao anh còn đứng đó nữa? Sàn gạch trong phòng vệ sinh hơi bẩn. Anh nhanh chóng lau chùi đi."

Thấy Đỗ Kỷ vẫn không chịu rời đi, Dương Nhạc sốt ruột thúc giục.

Đỗ Kỷ nhìn Dương Nhạc một cái, gật đầu, xoay người rời đi.

Anh đã cảnh báo Dương Nhạc rồi nhưng Dương Nhạc lại coi lời nhắc nhở của anh như gió thoảng bên tai.

Hơn nữa, Dương Nhạc còn dung túng cho Vương Hải, để anh ta dùng đủ mọi cách chế nhạo, sỉ nhục mình.

Đã như vậy thì Đỗ Kỷ không cần thiết phải ở lại đây tự rước lấy nhục nữa.

Tuy có chút tham luyến sắc đẹp và dáng người của Dương Nhạc nhưng anh không phải loại đàn ông hèn hạ để cho người đẹp tùy ý điều khiển xoay mòng mòng.

Đỗ Kỷ xoay người đi ra khỏi phòng cấp cứu.

Ngay sau đó, Dương Nhạc tiêm cho bà cụ một mũi hạ sốt ibuprofen.

Tiếng kêu đau đớn của bà cụ nhanh chóng nhỏ lại.

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng khen ngợi: "Bác sĩ Dương, sau khi cô tiêm thuốc cho mẹ tôi, quả thực mẹ tôi đã khá hơn nhiều. Tay nghề của cô quả thực rất ưu tú."

Trong lòng Dương Nhạc rất hưởng thụ nhưng ngoài mặt lại rất khiêm tốn nói: "Để bà cụ nghỉ ngơi trước đi. Chờ thuốc hết

tác dụng, bà ấy có thể xuất viện."

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi vô cùng biết ơn, tiễn đám người Dương Nhạc ra khỏi phòng cấp cứu.

Vài phút sau, Đỗ Kỷ đang lau sàn nhà vệ sinh nam.

Đúng lúc này, Bác sĩ nam Vương Hải có chút mắc tiểu đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Đỗ Kỷ, Vương Hải khinh thường hừ một tiếng, đi vào một gian phòng nhỏ.

Đỗ Kỷ nhanh chóng rời khỏi phòng vệ sinh. Vài phút sau, Vương Hải cũng bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Anh ta cố ý nói với Đỗ Kỷ: “Tiểu Đỗ, tôi sẽ dạy cậu làm sao thành một nhân viên tốt. Muốn làm tốt công việc thì phải nhớ rõ thân phận của mình, nói ít làm nhiều, hiểu không?”

Đỗ Kỷ đang muốn nói gì đó với anh ta, lúc này, người đàn ông ba mươi tuổi đột nhiên chạy ra khỏi phòng cấp cứu, hét lớn: "Bác sĩ Dương! Bác sĩ Dương! Tình hình của mẹ tôi rất không ổn, cô mau lại đây nhìn xem!"

Nghe vậy, Dương Nhạc, Vương Hải và những người khác nhanh chóng chạy vào phòng cấp cứu.

Đỗ Kỷ ném cây lau nhà đi rồi đi theo.

Chỉ thấy bà cụ năm trên giường bệnh, sùi bọt mép, cả người đều co giật.

"Bác sĩ Dương, triệu chứng của mẹ tôi nghiêm trọng hơn so với trước rồi."

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lo lắng nói: “Có phải cô tiêm nhầm thuốc cho mẹ tôi không?”