Thần Y Vô Song

Chương 22: Cha của cậu là giám đốc



"Dương Nhạc, cha tôi đã được thăng chức, ông ấy muốn bày hai bàn tiệc mời hàng xóm cùng nhau uống rượu để chúc mừng."

Trân Phong nhàn nhạt cười nói: "Tôi tới đưa cô thiệp mời." Nhận lời mời từ Trần Phong, Dương Chí Kiên thản nhiên hỏi: "Cha của cậu đã được thăng chức? Ông ấy được thăng chức gì?"

“Cha tôi hiện là giám đốc bộ phận của tập đoàn Thiên Hào.

“Cha của cậu là giám đốc bộ phận của tập đoàn Thiên Hào sao?”

Vẻ mặt Tằng Hiểu Vân phấn khích hỏi.

“Đúng vậy, ông ấy vừa được thăng chức sáng nay.”

“Ồ, Tiểu Trần, cậu đúng là đưa quà đúng lúc cho nhà họ Dương chúng tôi.”

Tăng Hiểu Vân nhìn Trần Phong giống như mẹ vợ nhìn con re.

Bà ấy vừa pha trà cho Trần Phong vừa nói: "Thật không dám giấu giếm, chúng tôi muốn hợp tác lâu dài với Tập đoàn Thiên Hào. Chúng tôi hy vọng Tập đoàn Thiên Hào sẽ cung cấp nhiều loại thuốc với giá cả phải chăng cho Bệnh viện nhà họ Dương của chúng tôi."

"Chuyện này tôi không thể quyết định nhưng tôi sẽ đề cập với cha tôi. Cha tôi vẫn có chút quyền lực ở tập đoàn Thiên Hào. Ông ấy nhất định sẽ giúp đỡ mọi người."

Trân Phong nói hay như vậy chỉ để khoe khoang trước mặt Dương Nhạc mà thôi.

Dương Nhạc biết ý đồ của Trần Phong.

Cô bình tĩnh nói: "Trân Phong, chuyện ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Hào chúng tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết. Chúng tôi rất cảm kích lòng tốt của anh và chú Trần."

Tăng Hiểu Vân kêu lên: "Con gái ngốc nghếch, con điên à? Trần Phong và cha của Trần Phong đều sẵn lòng giúp đỡ chúng ta. Đây là chuyện lớn mà chúng ta chỉ có thể cầu còn không được! Tại sao con lại từ chối bọn họ?"

Dương Nhạc không nói chuyện.

Đỗ Kỷ kinh ngạc nói: "Không ngờ cha của anh Trần lại là giám đốc bộ phận tập đoàn Thiên Hào. Tuy chỉ là một giám đốc bộ phận lại có quyền thay mặt Tập đoàn Thiên Hào ký hợp đồng sao?"

Trần Phong nhìn Đỗ Kỷ hừ một tiếng: "Anh là ai? Tôi chưa từng thấy anh ở khu này."

“Tôi tên Đỗ Kỷ, là hôn phu của Dương Nhạc”

"Hôn phu sao?”

Trên mặt Trần Phong tràn đầy kinh ngạc, quay người hỏi Dương Nhạc: "Cô thật sự định kết hôn cùng người đàn ông này ư?

“Hôn ước này là do ông nội tôi và ông ngoại anh ấy định ra” Dương Nhạc nói.

À một tiếng, Trần Phong quay người hỏi Đỗ Kỷ: "Anh bạn, làm việc ở đâu?"

“Tôi làm việc tại bệnh viện của nhà họ Dương, lương hàng tháng là một ngàn năm trăm tệ”.

Nghe Đỗ Kỷ nói như vậy, ánh mắt Trần Phong nhìn Đỗ Kỷ trở nên rất coi thường.

Hóa ra anh ta chỉ là một người đàn ông nghèo sống dựa vào thức ăn do nhà họ Dương cung cấp.

Cho dù sau này có kết hôn với Dương Nhạc cũng chỉ là con rể của nhà họ Dương.

"Đỗ Kỷ, mặc dù cha tôi chỉ là giám đốc bộ phận của tập đoàn Thiên Hào nhưng Trương Đông Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào, rất coi trọng cha tôi. Chỉ cần cha tôi có thể nói vài lời tốt đẹp về nhà họ Dương trước mặt ông Trương thì ông Trương hẳn là sẽ ký hợp đồng với nhà họ Dương đấy." Trần Phong cười nói.

"Ha ha, vậy chuyện này đành phải nhờ Tiểu Thần giúp vậy. Đừng chấp nhặt với Đỗ Kỷ, trong chuyện làm ăn Đỗ Kỷ không hiểu gì đâu." Tằng Hiểu Vân cười nịnh nọt nói.

"Không thành vấn đề. Tuy nhiên, tôi muốn mời cả nhà mình cùng uống rượu thăng chức của cha tôi."

"Chuyện này là tất nhiên. Gia đình bốn người của chúng tôi sẽ đi uống rượu mừng lễ thăng chức của cha cậu vào lúc bảy giờ tối nay."

"À, Đỗ Kỷ và Dương Nhạc còn chưa kết hôn, nói đúng ra, Đỗ Kỷ không phải người nhà họ Dương."

Trân Phong liếc mắt nhìn Đỗ Kỷ, khinh thường nói: “Cha tôi chỉ mời ba người nhà họ Dương, còn Đỗ Kỷ lại không được mời"

Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân nhìn nhau.

Nếu chúng ta đi uống rượu cùng nhau mà không dẫn Đỗ Kỷ theo thì Đỗ Kỷ nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Tuy nhiên, để Bệnh viện nhà họ Dương ký hợp đồng thành công với Tập đoàn Thiên Hào, Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân không dám đắc tội với Trần Phong.

Chỉ có thể để Đỗ Kỷ chịu chút tủi thân vậy.

"Đỗ Kỷ, vậy thì cậu đừng đi uống rượu với chúng tôi nữa, ở nhà nấu mì đi."

"Cha vợ, người không cần phải lo lắng cho con. Con có thể tự chăm sóc bản thân mình."

Đỗ Kỷ bình tĩnh nói nhưng trong lòng lại đang chửi rủa: “Tên khốn Trần Phong, chờ anh rời đi, tôi sẽ gọi điện cho Trương Đông Hải yêu cầu ông ta sa thải cha anh! Hừ, tối nay các người cứ tận tình khoe khoang đi. Ngày mai cả nhà các người sẽ khóc mù mắt!”