Thần Y Vô Song

Chương 40: Bồi thường cái gì?



“Một trăm ngàn.”

“Mẹ đã bị lừa rồi, bức tranh của mẹ là giả.”

Nghe xong lời này, Tằng Hiểu Vân đã hét vào mặt chủ cửa hàng họ Lý mập mạp kia: “Cái tên gian thưong này, quả nhiên ông đã lừa tôi bằng bức tranh giả! Mau bồi thường tiền cho tôi đi!”

“Bồi thường? Bồi thường cái gì?”

Lý mập mạp cười lạnh: “Việc buôn bán thư họa không có việc lừa đảo gì cả. Nếu mua phải tranh giả, đó là do trình độ kém và nhãn lực không đủ. Đây là quy tắc cũ của giới chơi đồ cố, chẳng lẽ bà không hiểu sao?”

Tằng Hiểu Vân không nói nên lời, nước mắt rưng rưng.

Lúc này Đỗ Kỷ lại nói: “Chủ của hàng Lý, bức tranh này của ông cũng là giả.”

Câu nói này quả thật là một bước ngoặt khiến những người ăn dưa đang xem lập tức ríu rít.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? cả hai bức tranh đều là giả?”

“Chủ cửa hàng Lý là chuyên gia về thư họa đó, ông ta không thể nhầm lẫn được chứ?”

“Hừm, có lẽ tất cả những bức tranh bán trong cửa hàng của Lý mập mạp đêu là tranh giả. Nhưng ông Lý lại bán những bức tranh giả đó như là hàng thật.”

“Không thể nào, nếu ông ta thực sự làm vậy thì cũng quá gian xảo rồi.”

Nghe được những lời này, Lý mập mạp rốt cuộc cũng không còn vững vàng được nữa.

Ông ta chế nhạo Đỗ Kỷ: “Thằng nhóc này không hiểu cái gì cả. Dựa vào đâu mà dám nói rằng tranh của tôi là giả?”

“Trong tay ông có một bản thật của bức chim trên cành cao. ông đã sử dụng công nghệ in laser đế in bản gốc lên trên giấy tuyên. Sau đó, ông làm cho giấy tuyên cũ đi, rồi coi giả thành thật, chuyên môn hại những người chỉ biết chút da lông kia. Nếu như có chuyên gia thực sự nhìn thấu thủ đoạn của ông, ông có thể khiến người ta choáng váng bằng cách lấy bức tranh thật ra.”

Đỗ Kỷ nói chuyện rất chậm rãi.

Loại chiêu trò dùng hàng giả để lừa người và dùng hàng thật để gây choáng váng cho giới

chuyên môn này, Đỗ Kỷ đã thấy quá nhiều lần khi đi khắp thế giới cùng với Bão Thạch tán nhân rồi.

Tằng Hiểu Vân và đám đông ăn dưa mãi đến lúc đó mới chợt nhận ra.

Lý mập mạp lại càng sốc hơn.

Ông ta không ngờ Đỗ Kỷ còn trẻ như vậy lại biết rõ thủ đoạn trong việc chơi đồ cổ đến thế.

“Người anh em này thật là hiểu biết.”

Lý mập mạp chắp tay về phía Đỗ Kỷ: “Cậu nói đúng, tôi thích dùng tranh giả đế lừa gạt những người chỉ biết chút da lông đó!”

“Ông!” Tằng Hiểu Vân nghiến răng nghiến lợi giận dữ.

Bản thân bà ấy cũng là một trong số những người bị Lý mập mạp lừa, là người chỉ hiểu biết chút da lông.

“Bà cũng đừng có trách tôi. Tôi làm như vậy cũng không phá vỡ các quy tắc cũ của việc chơi đồ cổ. Trình độ bà kém mà lại muốn kiếm lời, bị lừa cũng đáng lắm.”

Vừa nghe Lý mập mạp nói như vậy, Tằng Hiếu Vân tức giận đến mức muốn hộc máu.

Lúc này, Đỗ Kỷ chỉ vào một bức tranh trong cửa hàng nói: “Bức tranh Ngũ Mã của Lý Công Lân này cũng là giả. Nhưng tôi rất thích bức tranh này, ông có thế báo giá cho tôi được không?”

“Làm sao mà cậu biết bức tranh Ngũ Mã này

cũng là giả?”

Một ông già khoảng năm mươi ngắt lời Đỗ Kỷ, hỏi.

“À? Thầy Hàn Quỳnh, bậc thầy giám định ở Bác Nhã Trai. Ngài cũng tới đây đế kiếm lời ư!”

Có người đã nhận ra danh tính của ông lão đó.

Lúc này, tất cả người ăn dưa đều vây quanh ông Hàn, điên cuồng tâng bốc ông ấy!

Tằng Hiểu Vân cũng rất phấn khích.

Bà ấy đã luôn muốn kết bạn với một bậc thầy giám định đồ cổ như Hàn Quỳnh rồi.

Nhưng Hàn Quỳnh lại không thích Tằng Hiểu Vân chút nào.

Đỗ Kỷ giơ tay về phía Hàn Quỳnh nói: “Vậy tiếu bối nói vài câu ở trước mặt Hàn tiền bối vậy, tự bêu xấu rồi.”

“Không có gì đâu, cứ nói đi.”

“Lý Công Lân được biết đến là họa sĩ đầu tiên thời Bắc Tống. Người thời Tống dùng giấy gai hoặc lụa để vẽ. Nhưng bức tranh Ngũ Mã này của Lý Công Lân lại được vẽ bằng giấy tuyên. Vì vậy tôi kết luận rằng bức tranh này nhất định là giả.”

“Nhãn lực của cậu rất tốt, kiến thức cũng rất

rộng, ở phương diện giám định thư hoạ này, cậu so với mẹ vợ của mình còn tốt hơn nhiều.” Hàn Quỳnh ăn ngay nói thật.

Đỗ Kỷ đố mồ hôi trên trán, liếc nhìn mẹ vợ Tằng Hiểu Vân của mình.

Mặt người sau đã tái xanh rồi.

Lúc này Lý mập mạp nói: “Người anh em, cậu cũng là người có hiếu biết, tôi cũng không thể lừa cậu quá nhiều được. Nếu không thì tôi bán cho cậu bức Ngũ Mã này với giá mười nghìn tệ nhé?”

“Cái gì? Ông lại dám bán một bức tranh giả với giá mười nghìn tệ sao? ông đang cướp tiền à? Ai mà mua nó thì chắc chắn là một kẻ ngốc!

Sau khi Tằng Hiểu Vân mắng Lý mập mạp, bà ấy quay lại nói với Đỗ Kỷ: “Đừng mua bức tranh giả này. Như thế còn không bằng việc đưa cho tôi mười nqhìn tê đó đế dừnq thiệt hại lại.”