Thần Y Vô Song

Chương 46: Đồ Đàn bà thiển cận



Đỗ Kỷ giải thích: “Trong xương người có các nguyên bào xương. Khi một người bị gãy xương hoặc bị thiếu một phần xương, các nguyên bào xương sẽ khởi động lại làm cho xương phát triển trở lại. Tất nhiên, tuổi càng cao thì tốc độ phát triển của xương mới càng chậm.”

“Ý của anh là nếu như kéo dài thêm vài năm nữa thì chân của anh Văn Long sẽ không còn khả năng chữa khỏi nữa?”

“Đại loại là như thê'”

Đỗ Kỷ quay người nói với Từ Văn Long: “Có làm giải phẫu hay không là do anh quyết định. Bất

kể là cuộc giải phẫu nào cũng sẽ có khả năng thất bại. Được rồi, anh không cần tiễn tôi nữa, tôi sẽ ngồi xe Diêu Mạn trở về.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Từ, Diêu Mạn lái xe đưa Đỗ Kỷ tới cửa khu nhà Thúy Đình, Đỗ Kỷ lập tức xuống xe.

Diêu Mạn vừa mới đánh xe đi Đỗ Kỷ đã nhận được điện thoại của Dưong Nhạc.

“Đỗ Kỷ, chiều nay anh không đi bệnh viện làm việc, anh bỏ nửa ngày công đó à.”

“Anh đi làm chuyện quan trọng.”

Phía bên kia điện thoại truyền tới tiếng gầm gừ của mẹ vợ: “Cậu thì có thể làm được chuyện gì ra hồn chứ? Lập tức cút về đây cho tôi!”

“Tôi đã ở trước cửa khu nhà rồi.”

Nói xong, Đỗ Kỷ lập tức cúp điện thoại.

Vừa mới trở về nhà họ Dương, Đỗ Kỷ đã nghe được giọng nói oán trách của mẹ vợ Tằng Hiểu Vân.

“Ông Vương ở tầng 6 sắp chuyến nhà, bọn họ mua một biệt thự rộng 300 mét vuông. Biệt thự có hai tầng, có sân vườn, còn có tận năm phòng ngủ. Tiền nhà là do con rể ông Vương thanh toán, vợ của ông Vương khoe khoang ở trước mặt mẹ nửa ngày trời, mẹ sắp tức chết rồi!”

“Mẹ, mẹ ghen ghét người khác làm gì, chúng

ta cố gắng thêm mấy năm là có thế mua được biệt thự!”

“Lại còn phải nỗ lực mấy năm à? Lúc đó giá nhà nhất định sẽ rất đắt đỏ nha.”

Dừng một chút Tằng Hiếu Vân xoay đầu hỏi Đỗ Kỷ: “Chiều nay cậu đi chơi ở đâu?”

“Tôi đi bán bức tranh kia”

“Cậu bán bức tranh đó rồi?” Hai mắt Tằng Hiểu Vân lóe lên: “Bán được bao nhiêu?”

“Diêu Mạn giới thiệu cho tôi một người kim chủ, là chú của cô ấy, Từ Hiếu Minh ”

“Người cậu nói chính là chủ tịch của Ngân Hoàng, Từ Hiếu Minh sao?”

“Chính là ông ấy.”

“Ông ấy chính là người giàu thứ mười sáu tại tỉnh A, không nghĩ tới ông âỳ lại là chú của bạn học cậu.” Tằng Hiếu Vân ấp úng nói: “ông ấy trả bao nhiêu?”

“80 triệu tệ.”

Vừa nghe thấy lời này, toàn thân Tằng Hiểu Vân phát run.

Giống như có 80 triệu nhân dân tệ đè lên người bà ây.

Phản ứng của Dương Chí Kiên không khác Tằng Hiếu Vân là bao.

ông ấy nuốt vài ngụm nước bọt bày ra vẻ hiền từ nói với Đỗ Kỷ: “Con rể ngoan, đã ăn cơm tối chưa? Nếu như còn chưa ăn thì cha sẽ lập tức đi nấu cho con ăn.”

“Không cần đâu cha vợ, con đã ăn ở nhà họ Từ rồi.”

‘Vậy cha đi pha trà cho con.”

Ha ha, biết được trong tay Đổ Kỷ có 80 triệu, người cha vợ Dương Chí Kiên này của anh lập tức ân cần với Đỗ Kỷ.

Lúc này mẹ vợ Tằng Hiếu Vân đột nhiên kêu to: “Đỗ Kỷ cái thứ ngu dốt cậu! Bức tranh kia có giá 100 triệu tệ! Cậu lại bán với giá 80 triệu tệ, vậy là lỗ 20 triệu tệ!”

“Đồ đàn bà thiển cận, bà mới là kẻ ngu dốt!”



Không đợi Đổ Kỷ giải thích, Dương chí Kiên đã lớn tiếng dạy dỗ Tằng Hiếu Vân: “Từ Hiểu Minh người ta là đại gia, rất sĩ diện đương nhiên là thông hiểu đạo lý làm người. Tiếu Kỷ giảm cho ông ấy 20 triệu tệ đương nhiên sau này ông ấy sẽ có qua có lại. Cách này của Tiểu Kỷ gọi là dùng tiền mua quan hệ, bà không hiếu thì đừng có ăn nói linh tinh.”

Tằng Hiểu Vân cũng không ngu, bà ấy lập tức suy nghĩ cấn thận.

Lỗ 20 triệu tệ lại nhận được hảo cảm của Từ

Hiếu Minh, hình như vụ làm ăn này của Đỗ Kỷ cũng không lỗ.

Dù sao bức tranh kia cũng là do Đỗ Kỷ kiếm lời.

Một nhà bổn người lại nói chuyện trong chốc lát, sau đó Đỗ Kỷ trở về phòng nghỉ ngơi.

Không nghĩ tới sau khi Dương Nhạc bước vào phòng của Đỗ Kỷ lại tiện tay đóng cửa lại.

“Tôi muốn tâm sự với anh.”

“Được nha, em muốn tâm sự cái gì?”

“Mẹ tôi luôn nói anh là đồ ngốc, anh đừng để trong lòng. Mẹ của tôi là người thích tiền, thích đua đòi mà thôi.” Dược Nhạc thấp giọng nói.

“Không sao, mẹ mắng con trai là kẻ ngốc cũng là chuyện bình thường. Tuy anh không phải con trai ruột nhưng cũng là con rể tương lai của bà, con rế cũng là con. Bà mắng anh ngu dốt cũng là vì muổn tốt cho anh.”

“Anh thật sự không để bụng sao?” Dương Nhac vẫn còn hơi lo lắng.