Thần Y Vô Song

Chương 50: Tôi đến đây để xem và mua nhà



Tẵng Hiểu Vân thực sự đã quên mất nguyên tắc không khoe của.

Bà ấy vội vàng tiết lộ sự thật hôm qua Đỗ Kỷ kiếm được tám mươi triệu tệ.

Lời vừa thốt ra, bà ấy đã hối hận. Khoe khoang sẽ bị người khác ghét bỏ.

Nếu ở đây có người có ác ý bắt cóc Đỗ Kỷ để tống tiền thì đó sẽ là một thảm họa.

"Ha ha ha, dì à, dì cũng giống như Đỗ Kỷ, cũng thích khoác lác à."

Khương Đức Thẳng cười lớn: "Nếu Đỗ Kỷ có thể kiếm được tám mươi triệu tệ thì tôi có thể kiếm được tám tỷ!"

Lúc này, giám đốc nữ của trung tâm bán nhà từ xa đi tới cảnh báo: “Hai vị, xin đừng gây ồn ào ở đây”.

"Tôi đến đây để xem và mua nhà."

Đỗ Kỷ chỉ vào Khương Đức Thắng, nói với giám đốc nữ: “Đây chính là người luôn quấy rầy và lớn tiếng trào phúng tôi.”

Giám đốc nữ liếc nhìn bộ quần áo bình thường của Đỗ Kỷ, máy móc hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn mua nhà kiểu gì?”

"Biệt thự lớn nhất và tốt nhất ở đây có giá bao nhiêu?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại lần nữa chấn động!

Tên nghèo kiết xác với mức lương hàng tháng chỉ một ngàn năm trăm tệ này thực sự muốn mua căn biệt thự lớn nhất và tốt nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn?

Cậu ta đang đùa nữ giám đốc à?

Hay hôm qua cậu ta thực sự đã kiếm được tám mươi triệu tệ?

Đúng lúc này, một giọng nam khác vang lên: "Mẹ kiếp, cuối cùng tôi cũng nhận ra cậu thanh niên này là ai? Hôm trước tôi đã nhìn thấy cậu ta ở phố Thư pháp và Hội họa! Cậu †a đã nhặt được một món hời kinh khủng! Chỉ bỏ ra năm ngàn tệ mà lấy được một bức tranh cổ từ thời nhà Tống, sư phụ Hàn Quỳnh của Bác Nhã Trai đích thân định giá bức tranh này là một trăm triệu!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ồ lên.

Ánh mắt của quần chúng ăn dưa nhìn về Đỗ Kỷ đã không có sự giễu cợt hay nghi ngờ, chỉ có hâm mộ và đố ky!

Bức tranh cổ trị giá một trăm triệu, chỉ cần cậu thanh niên này bán bức tranh này đi là đủ mua một căn biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn.

"Chuyện này không thể nào. Cậu là người học y, sao lại có thể hiểu được giám định bảo vật, nhặt được của hời chứ?"

Khương Đức Thäng vẫn không muốn tin Đỗ Kỷ có năng lực như vậy.

"Hừ, ai nói người học y không thể hiểu giám bảo và nhặt được của hời chứ?"

Đỗ Kỷ còn chưa kịp mở miệng, Tăng Hiểu Vân đã không chờ nổi trào phúng Khương Đức Thẳng, “Con rể của tôi không chỉ giỏi nhận biết bảo vật nhặt được của hời mà còn giỏi nấu ăn. Các người chắc đều biết Hòa Thịnh Lâu phải không? Diêu Tĩnh Di, chủ tịch của Hòa Thịnh Lâu đã ra giá ba ngàn vạn tệ để mua bí quyết nấu ăn của con rể tôi nhưng con rể tôi sống chết cũng không bán đấy!”

Lời này vừa nói ra, quần chúng vây xem ăn dưa đều bị nổ tung.

Không ai nghĩ rằng anh chàng Đỗ Kỷ này lại quen biết với người phụ nữ giàu có nổi tiếng ở tỉnh A, Diêu Tĩnh Di!

Có mấy người dự định thiết kế giăng bãy và lừa hết tiền của Đỗ Kỷ. Nhưng bây giờ, bọn họ đều không dám hành động thiếu suy nghĩ!

"Thì ra vị này là bạn của ngài Diêu Tĩnh Di. Không biết ngài gọi là gì?"

Nụ cười trên mặt giám đốc nữ đã bớt giả tạo mà càng thêm nịnh nọt, nịnh nọt.

"Tôi tên Đỗ Kỷ"

"Hóa ra ngài là Đỗ Kỷ, con gái của chủ tịch Diêu, Diêu Mạn đã nói trước với tôi rồi."



Giám đốc nữ ngạc nhiên nói: “Cô ấy nói với tôi rằng có thể anh sẽ tới chọn nhà. Ngài Đỗ Kỷ, xin hãy đi cùng tôi, tôi sẽ dẫn ngài đi xem biệt thự đắt tiền nhất và tốt nhất ở Nhất Phẩm Giang Sơn.”

Tiếp theo, ba người Đỗ Kỷ tiêu sái đi theo giám đốc nữ rời đi.

Đỗ Kỷ vốn muốn nói với Khương Đức Thằng mấy câu, để Khương Đức Thắng phát sóng trực tiếp.

Nhưng nếu cậu ta thực sự làm điều này, cha mẹ Khương Đức Thắng chắc chắn sẽ rất xấu hổ.

Để giảm bớt gánh nặng cho con trai, họ đã tự nguyện từ chối mua biệt thự.

Họ là một cặp cha mẹ tốt, Đỗ Kỷ không muốn làm họ xấu hổ.

Nhìn bóng lưng Đỗ Kỷ, trong lòng Khương Đức Thằng tràn đầy hâm mộ, đố ky và hối hận.

Cậu ta không ngờ rằng Diêu Mạn, một nhân vật nổi tiếng của Đại học Ninh Thành lại thực sự là con gái ruột của người phụ nữ giàu có như Diêu Tĩnh Di!

Cậu ta cũng không ngờ tên Đỗ Kỷ này lại có quan hệ thân thiết với Diêu Mạn.

Điều khiến cậu ta khó tin nhất chính là Đỗ Kỷ nhặt được của hời, kiếm được tám ngàn vạn nhờ bán tranh!

Nếu biết tình huống này trước đó thì cậu ta sẽ không dám chọc vào Đỗ Kỷ.