Thần Y Vô Song

Chương 8: Bị tình địch đập tiền vào mặt 



"Anh nghĩ mình là ai?"

Đỗ Kỷ tức giận mắng người mặc vest: “Anh không có tư cách gì xen vào chuyện giữa Dương Nhạc và tôi!”

Người đàn ông mặc vest không giận còn cười nói với Dương Nhạc: "Em hãy nói cho cậu ta biết tôi là ai."

"Lưu Tử Hào, đừng quấy rầy tôi nữa, tôi không thích anh!" Giọng điệu của Dương Nhạc trở nên lạnh lùng.

Người đàn ông mặc vest tên Lưu Tử Hào gật đầu, tức giận nói: “Không thích tôi cũng không sao nhưng tại sao lại thích thằng nhãi này? Nhìn bộ quần áo tồi tàn của cậu ta, chắc chắn cậu ta không có nhà, không có xe. Trong nhà cũng không có mỏ quặng. Cậu ta nuôi nổi em sao?"

"Tôi sẽ nuôi anh ấy!"

Chỉ mấy chữ đó của Dương Nhạc đã khiến Lưu Tử Hào chết lặng tại chỗ.

Sửng sốt mấy giây, Lưu Tử Hào quay đầu hỏi Đỗ Kỷ: “Nghe cô ấy nói như vậy, cậu cảm thấy thế nào?”

"Vợ sắp cưới của tôi thật hiền huệ."

Lời nói của Đỗ Kỷ như một cái gai, đâm sâu vào trái tim Lưu Tử Hào.

Lưu Tử Hào thấp giọng tức giận chế giễu: "Đỗ Kỷ, tôi nhớ kỹ cậu, cậu đúng là không cần mặt mũi. Một người đàn ông trưởng thành lại để cho phụ nữ nuôi. Cậu còn là đàn ông không?"

"Ha ha, anh dụ dỗ vị hôn thê của tôi mà còn mặt mũi để mắng tôi ư? Nếu không im miệng, tôi sẽ đánh anh." Giọng điệu Đỗ Kỷ càng lạnh lùng hơn.

Cuộc cãi vã thu hút người qua đường gần đó. Họ chỉ chỏ vào ba người Đỗ Kỷ.

Advertisement

"Ha ha, hai người đàn ông đang tranh giành một người phụ nữ. Mọi người nghĩ người phụ nữ sẽ chọn ai?"

"Một người đi xe đạp còn người kia lái chiếc BMW. Nếu bạn là phụ nữ, bạn sẽ chọn ai?"

"Tất nhiên là tôi chọn người đàn ông BMW. Nhưng người phụ nữ đó có vẻ coi thường người đàn ông BMW đấy."

Những bình luận này càng khiến Lưu Tử Hào thêm khó chịu.

Anh ta lớn tiếng nói: "Dương Nhạc, nếu em rời xa cậu ta để làm bạn gái của anh. Đời này anh chỉ tốt với em. Hơn nữa, một số công ty dược phẩm thuộc tập đoàn Lưu thị của nhà anh sẽ cung cấp các loại thuốc cho bệnh viện của em với giá chỉ bằng một nửa giá thị trường.”

Dương Nhạc có chút do dự.

Trong nhà Lưu Tử Hào có mấy nhà máy dược phẩm là kênh cung cấp thuốc quan trọng cho Bệnh viện của nhà họ Dương.

Vì vậy, cho dù Lưu Tử Hào có mặt dày mày dạn quấy rầy Dương Nhạc, khiến Dương Nhạc chán ghét lại buồn rầu thì Dương Nhạc cũng không dám cắt đứt hoàn toàn với Lưu Tử Hào.

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Dương Nhạc, Đỗ Kỷ đoán rằng giữa nhà Lưu Tử Hào và nhà họ Dương nhất định có xung đột lợi ích nào đó.

Vì vậy Đỗ Kỷ ngắt lời: "Lưu Tử Hào, xem ra nhà anh khá giàu có."

Advertisement

"Ha ha, thu nhập một ngày của tôi còn nhiều hơn thu nhập một năm của cậu."

Lưu Tử Hào vỗ vỗ mui xe, tiếp tục trào phúng Đỗ Kỷ: “Cậu có biết đây là loại xe gì không? BMW X7 phiên bản cao cấp! Cho dù cậu có bán gan thận cũng vẫn không mua nổi chiếc xe này!"

Thật kiêu ngạo!

Thật là khinh thường người khác!

Ngay cả những quần chúng ăn dưa đang vây xem cũng có chút đồng cảm với Đỗ Kỷ, kẻ yếu đuối thất bại này.

Chàng trai hộ Đỗ kia bị phú nhị đại dụ dỗ vị hôn thê của mình ngay trước mặt, lại còn dùng một chiếc ô tô sang trọng tát thẳng vào mặt. Vậy mà cậu ta lại không có lực phản kích.

Như vậy có phải là người thất bại không?

Như vậy có yếu đuối không?

Sao không đấm anh ta vài cái?

Con người có thể nghèo nhưng không thể hèn được!

Ngay lúc đám người ăn dưa đang hy vọng Đỗ Kỷ và Lưu Tử Hào đánh nhau thì Đỗ Kỷ đột nhiên giơ tay trái lên, lắc lắc chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, lạnh lùng nói: “Lưu Tử Hào, lúc anh đỗ xe, gương chiếu hậu của anh đã va vào đồng hồ của tôi, anh phải bồi thường cho tôi."

Mọi người nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đồng hồ có một số vết nứt rõ ràng.

Chỉ là chiếc đồng hồ của Đỗ Kỷ trông rất cũ, hẳn là không đáng bao nhiêu tiền.

"Mẹ kiếp! Chỉ là một chiếc đồng hồ nát thôi. Tôi sẽ trả cho cậu một nghìn tệ. Đủ rồi chứ?"

Lưu Tử Hào cười lạnh, lấy ví ra, đếm một ngàn tệ, cố ý ném vào mặt Đỗ Kỷ.

Đỗ Kỷ quay người tránh những tờ tiền đó, để chúng rơi vãi trên mặt đất.

Sau đó anh liếc nhìn Lưu Tử Hào, lười biếng nói: "Một nghìn tệ? Ha ha, số tiền này chỉ đủ mua một chiếc đồng hồ bình thường. Chiếc đồng hồ này của tôi là đồ cổ, trên thị trường cũng khó mua được."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, tiến lại gần xem.

Trong khoảng một thập kỷ qua, mức sống của người dân đã được cải thiện đáng kể, mọi người ít nhiều đều có tiền dư.

Nếu có nhiều tiền, phải tìm cách bảo toàn giá trị của nó, và việc mua đồ cổ không chỉ có thể bảo toàn giá trị mà còn tăng giá trị của nó.

Lưu Tử Hào cũng thích mua đồ cổ, vừa có thể học đòi văn vẻ mà lại kiếm được rất nhiều tiền.

Đáng tiếc trong bụng Lưu Tử Hào không có bao nhiêu mực, mua đồ cổ cũng không có con mắt tinh tường.

Anh ta nhìn đồng hồ của Đỗ Kỷ, xem xét nó cẩn thận.