Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1007



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhận ra mặt nạ của Mộ Dung Bắc Uyên đã bị người ta kéo ra, Triệu Khương Lan ngạc nhiên quay đầu lại.

Thì nhìn thấy vẻ mặt Lý Mặc như không dám tin mà nhìn chằm chằm Mộ Dung Bắc Uyên mấy giây, rồi lại quay sang nhìn về phía nàng.

"Nàng gạt ta?"

Tim của Triệu Khương Lan đập nhanh như nổi trống, hô hấp cũng dường như muốn ngừng lại.

Nàng gượng gạo mở miệng: "Ta chỉ là sợ lỡ như hắn lấy thân phận thật sự đến đây, người sẽ thấy chết không cứu"

Lý Mặc cười khẩy: "Thấy chết không cứu, à, vậy nàng cũng hiểu ta thật đó. Nếu sớm biết hắn là Thần vương mà nàng âu yếm, trẫm thật nên để cho hắn chết ở trước mặt nàng"

Triệu Khương Lan nắm chặt lấy tay của Mộ Dung Bắc Uyên, lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu hắn có chuyện gì, ta nhất định sẽ chôn. cùng."

Lý Mặc tức giận đá văng ghế thấp: "Trẫm xưa nay hận nhất bị người khác lừa gạt. Nàng đã biết thế mà còn làm, thật sự cho rằng ta sẽ không trách nàng sao?"

Nàng dẹp lại tâm tình: "Vừa rồi ta cứu người một mạng, người đừng gây phiền phức cho phu quân ta, chúng ta coi như là hòa nhau đi."

Chuyện đã đến nước này, vong tình cổ đã được hạ vào trong người của Mộ Dung Bắc Uyên, tình trạng của hắn cũng đang dần tốt lên, hắn có muốn nhúng tay cũng không còn kịp nữa.

Có điều Lý Mặc lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác.

"Hắn trúng vong tình cổ. Trách sao hắn lại quên mất nàng, nếu đã như vậy, chẳng phải sau này hắn sẽ hoàn toàn không nhớ được nàng."

Mộ Dung Bắc Uyên mê man vì cơn đau cố kéo mí mắt, dường như đã nghe được một chuyện không nhỏ, vì thế không nhịn được mà nắm chặt lấy tay của Triệu Khương Lan.

Trong đầu của nàng hiện lên hình ảnh khung cảnh nguy hiểm.

Vào giây phút nguy hiểm nhất, Mộ Dung Bắc Uyên còn liều lĩnh chắn trước mặt nàng, thay nàng chịu lấy vết thương vốn sẽ rơi xuống người nàng.

Trong lòng Triệu Khương Lan mềm tới rối núi, nhẹ giọng đáp: "Phải, hắn sẽ quên mất ta. Nhưng ta sẽ giúp hắn nhớ lại lần nữa. Hắn vào lúc nguy hiểm vẫn không quên bảo vệ ta, phản ứng của cơ thể sẽ không biết gạt người, cho dù đã quên ta, hắn cũng vẫn là người yêu ta nhất"

Lý Mặc liên tục cười lạnh.

"Nàng đúng là đã tẩu hỏa nhập ma rồi. Nếu như hắn mãi mãi cũng không nhớ lại được, nàng còn định phí cả đời ở trên người hắn sao. Thật ra nàng hiểu rất rõ, yêu một người không phải chỉ nói ngoài miệng là có thể làm được, mỗi một bước đệm trước đó đều không thể thiếu được. Coi như trước đây Mộ Dung Bắc Uyên xem nàng là người hắn yêu nhất thì nàng dựa vào cái gì mà cho rằng sau này hắn lại có thể yêu nàng thêm một lần nữa chứ."

"Đó là chuyện của ta."

Hắn tàn nhẫn nói ra sự thật: "Nàng điên rồi, trẫm đồng ý đưa nàng ngồi lên vị trí cao nhất, nàng có thể dễ như trở bàn tay có được thứ mà tất cả nữ nhân trong thiên hạ này đều mong ước, thế nhưng nàng lại không muốn, lại muốn đi tìm khổ"

Triệu Khương Lan không chút biểu cảm nhìn vào hắn: "Bây giờ hắn đang bị thương, vừa mới thoa thuốc nên cần được nghỉ ngơi. Nếu như bệ hạ không còn chuyện gì, không bằng đi giải quyết đám thích khách trong bữa tiệc cưới đi. Đường đường là hoàng cung Vinh Dương, lại để cho nhiều thích khách tùy tiện xông vào như vậy, thế này là làm việc như thế nào, ngươi lẽ nào không nên đi tra cho rõ sao!"

Lý Mặc vung tay áo bào: "Cái gì nên tra, trẫm nhất định