Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1210:  



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khuôn mặt của nàng ta trở nên cực kì dữ tợn nói: “Không, điện hạ, tuy rằng ngài không có chạm qua ta, nhưng việc và phải ta thì cũng không có gì khác nhau cả, sự trong sạch của ta đã bị vấy bẩn!” 

Triệu Thanh Nghi cắn môi nói: “Lúc trước bởi vì để lấy lòng điện hạ, để điện hạ không hoài nghi ta, ta...” 

Nàng ta nhìn xung quanh, nói: “Ta có lời muốn nói với điện hạ và Vương phi” 

Triệu Khương Lan nhìn nàng ta một cái, trong chốc lát lập tức có linh cảm không tốt. 

Nàng vươn tay gạt sang hai bên: “Ngươi nói đi.” 

“Vương phi, lúc trước bởi vì ta nghĩ rằng nếu vào được Vương phủ, không thể tránh khỏi việc cùng phòng với điện hạ. Để phòng ngừa việc điện hạ hoài nghi tại sao ta còn là trinh nữ, ta đã dùng ngọc phá đi thân thể của mình. Hiện giờ giống như thạch sùng mất đuôi, sự trong sạch của ta cũng đã không còn, tình hình như vậy ngài để cho ta đi ra bên ngoài, mặt khác những nam nhân bên ngoài làm sao lại muốn ta?”. 

Mộ Dung Bắc Uyên ngạc nhiên. Tất nhiên hắn không nghĩ rằng nàng ta lại lén lút làm chuyện như vậy sau lưng hắn. Triệu Khương Lan cũng nhíu mày, kể từ đó, quả thật là có chút phiền toái. Nữ nhân xưa nay đều chú trọng sự trong sạch của chính mình, thế nhưng khi tới nhà chồng rồi cũng sẽ được chú ý đặc biệt. 

Triệu Khương Lan không ở với cha mẹ, chẳng khác nào là không có chỗ dựa bên nhà mẹ. Nếu như với tình huống như vậy, chỉ sợ rằng hoàn cảnh sau này của nàng cũng không mấy khá giá. 

Bắt gặp được sự do dự của Triệu Khương Lan, Triệu Thanh Nghi vội vàng tỏ thái độ nói: “Vương phi, trước kia là ta làm sai, ta không nên làm những chuyện xằng bậy như vậy, bất kính với người như vậy, lại càng dùng thủ đoạn bỉ ổi với Vương gia. Nhưng ta thật sự đã biết sai rồi, về sau cũng sẽ không tái phạm nữa, cầu xin ngài đừng đuổi ta đi! Ta cam đoan, ta sẽ ở yên ở Tế Quang Các, chỗ nào cũng không đi, cũng sẽ không gây chuyện thị phi nữa. Ta không cầu xin việc gì khác cả, chỉ cầu xin cho có chỗ để dừng chân, có thể khiến cho ta bình an không cần lo lắng vượt qua quãng đời còn lại là được” 

Giờ phút này, Triệu Khương Lan cảm thấy có chút đồng tình với nữ nhân này, lại cảm thấy có chút phiền toái. 

Nàng nghiêm khắc nói: “Nếu người muốn rõ ràng, bởi vì trước kia người đã phạm sai lầm, hiện giờ điện hạ không có thiện cảm tốt đối với người. Cho dù ngươi có ở lại chỗ này, cũng không thể có được sự thương xót của hắn đâu. Cùng với sự lẻ loi hiu quạnh, chẳng bằng tìm một người rồi gả cho họ, cùng lắm thì người cứ nói hết mọi chuyện với họ đi, chắc chắn rằng đối phương cũng sẽ hiểu cho ngươi”