Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 64



Có một đôi mẫu tử như vậy trong trận chiến tranh đoạt quyền thể tàn khốc quả thực hiếm thấy, khó trách được người thích.

Thời gian yến hội sinh thần gấp gáp, Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan quyết định đưa tặng một tấm bình phong mặt chạm ngọc.

Mộ Dung Bắc Hải cho người mua một bình hoa dạ ang vo cùng đẹp.

Đến ngày sinh thần của Đại hoàng tử, bọn họ cùng nhau đi Lê Vương Phủ

Khác với Mộ Dung Bắc Yến ít lời, Lê Vương Phi xuất từ tướng môn, nhưng tính tinh vô cùng hào sảng.

Bà ấy đối nhân xử thế nhiệt tình hào phóng, tổ chức yến hội vô cùng náo nhiệt.

Rượu quá ba tuần, Triệu Khương Lan lại cảm thấy có chút kỳ quái, dựa theo lệ thường, sinh nhật hoàng tử thì trong cung nhất định sẽ sai người tới tặng quà.

Ngoại trừ bệnh tình lão Thất lấy còn chưa khỏi hẳn nên không tới, các hoàng tử công chúa khác đều đến, Để Hậu sao có thể không biết, vì sao lúc này còn chưa có động tĩnh gì.

Cảm thấy kỳ quái không chỉ một mình nàng, ngay cả Lê Vương Phi cũng nhỏ giọng than thở một câu: “Năm nay phụ hoàng quên rồi ư?”

Mộ Dung Bắc Hải nghe được câu nói này thì nhíu mày càng chặt.

Hắn từ đại nạn tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn thấy một màn huynh hữu đệ cung khó tránh cảm thấy vài phần chấm chọc, tầm mắt lơ đãng đã rơi vào người nhị hoàng tử ngồi đối diện, lại phát hiện khi hắn nghe được lời nói của đại tẩu thì bất động thanh sắc cong môi.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Mộ Dung Bắc Hải sinh ra một cỗ dự cảm không ổn.

Mộ Dung Bắc Uyên cũng mơ hồ cảm thấy không đúng, hãn theo bản năng nhìn ra ngoài cửa một chút, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận tranh cãi ầm ĩ không bao lâu, một đội Ngự Lâm quân sâm nghiêm nghiệm nghị xuất hiện trước mặt mọi người.

Triệu Khương Lan hít sâu một hơi, làm sao có thể

Nếu như trong cung ban thưởng thì người đến phải là công công bên người Chiêu Vũ mới đúng, tuyệt đối không thể kinh động đến Ngự Lâm quân.

Trừ phi là có đại sự xảy ra, đến đây bắt người!

Quả nhiên, thủ lĩnh Ngự Lâm quân đi đầu mặt không chút thay đổi, nói: “Quấy rầy nhã hứng của các vị chủ tử. Thần Tấn Khâm tuân theo mệnh lệnh hoàng thượng, thỉnh Lê Vương, Lê Vương Phi vào cung một chuyển, lập tức xuất phát

Lê Vương Phi chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, bước chân đều có chút lung lay: “Tân đại nhân, có phải có sự nhầm lần nào hay không. Hôm nay là sinh thần của Lê vương, hoàng thượng sao lại đột nhiên tuyên chúng ta vào cung, còn để cho Ngự Lâm quân đến mang người đi?”

“Cụ thể thế nào vị thần không biết, xin Vương Phi và Vương gia lập tức cùng thần tiến cung diện thánh” Mộ Dung Bắc Hải chuyển động xe lần tiến lên phía trước: “Tấn

Khâm, phụ hoảng có nói không cho những người khác tiến cung không?”

Tấn Khâm cung kính nhìn hắn: “Vẫn không

Hãn ở một tiếng: “Vậy thì bổn vương cũng đi

Triệu Khương Lan nằm tay Mộ Dung Bắc Uyên nói: “Chúng ta cũng đi!”

Cuối cùng trở thành mọi người cùng vào cung, Chiêu Vũ để chắc không ngờ có nhiều người đến như vậy, nên không thể không đuổi bớt người.

Ngoại trừ phu thê Đại hoàng tử, chỉ giữ lại Mộ Dung Bắc Hải, Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan.

Đến lúc này, cho dù Tấn Khâm không nói, bọn họ cũng nhanh chóng đoán được là vì chuyện gì.

Tất nhiên là vì chuyện ngoài ý muốn bị ong vò vẽ đốt hôm thưởng cúc yến.

Mộ Dung Bắc Hải là đương sự, Triệu Khương Lan là đại phu còn phụ thể Đại hoàng tử có thể là người hiềm nghi… Lê Vương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, mơ mơ màng màng nhìn Chiêu Vũ để “Phụ hoàng, sao đột nhiên lại triệu nhi thần tiền cung, có chuyện quan trọng cần thương nhị ư?”

Chiêu Vũ để ánh mắt nặng nề liếc hắn, trong mắt có giấy dụa và thất vọng đan xen với nhau.

Lê Vương Phi vừa thấy ánh mắt đó Chiêu Vũ để thi tiếng chuông báo động trong lòng vang lên, trong lòng biết nhất định là có chuyện lớn xảy ra, lúc này quỳ thẳng tắp. “Nhi thân ngu dốt, không biết lúc nào đã gây ra chuyện, xin phụ hoàng nói rõ “Lê Vương, Lê Vương Phi, mấy ngày trước trong buổi thưởng cúc yến, Thất hoàng tử và Tam Vương gia đều xảy ra đại sự, lão Thất hôn mê bất tỉnh tính mạng treo trên sợi dây, lão Tam cũng thiếu chút nữa đã không còn, hai người các ngươi biết chưa.”

Lê Vương Phi có chút nghi hoặc: “Không phải chỉ có lão Thất xảy ra chuyện sao, lão Tam vẫn còn hoàn hảo đứng ở đây, không bị sao cả”