Thần Y Xuất Chúng

Chương 100: “Nham hiểm sao?



Nhìn vẻ đe dọa trên gương mặt của Sử Mẫn Siêu, chút thiện cảm của Hoàng Hách đối với người này vừa rồi cũng lập tức tan biến hết. Cục trưởng Sử trước mặt đây xem ra ngồi ở ghế quan lâu năm, quen việc dùng con mắt của quan để xem xét mọi việc, nên đã mất đi thái độ đứng ở góc độ của người bình thường để nhìn nhận vấn đề. Gặp chuyện nhân viên công vụ bị thương, đầu tiên lại không phải là điều tra rõ ràng chân tướng, mà lại đi bảo vệ thể diện của bản thân.

“Cục trưởng Sử, vừa rồi khi được cục phó Khưu này ra lệnh, những nhân viên công vụ của anh lại muốn bắt tôi vô cớ, nếu không phải do tôi có chút thủ đoạn tự bảo vệ mình, thì e rằng lúc này đã chịu đủ sự tra tấn của những người mà anh cho là nhân viên công vụ rồi”, Hoàng Hách càng nói càng tức: “Nói với tôi về vi phạm pháp luật, vậy tôi muốn hỏi cục trưởng Sử anh một câu, là các anh vi phạm pháp luật hay là một người dân như tôi vi phạm pháp luật đây?”.

Nghe thấy lời của Hoàng Hách, Sử Mẫn Siêu bị tức đến mức mặt mũi đỏ gay: “Bọn họ bắt cậu vô cớ thì tôi không nhìn thấy, tôi chỉ nhìn thấy bọn họ bị cậu làm cho đứng bất động ở đây! Nếu cậu không làm cho họ khôi phục trở lại, thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.

“Cục trưởng Sử, tôi đã nhìn thấy!”, đúng lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, là Cốc đã lên tiếng: “Chuyện vừa rồi tôi đều nhìn thấy, là những người kia vu oan cho anh này trước. Mà anh này hình như không ra tay gì cả, nhưng những người kia cũng không biết vì sao đột nhiên lại bất động luôn”.

Hoàng Hách ngạc nhiên nhìn Cốc, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Vừa rồi khi tranh cãi với cục phó Khưu và tên mập, Cốc đã đứng ra nói giúp anh rồi. Giờ Hoàng Hách đối chất với cục trưởng Sử Mẫn Siêu này, Cốc lại một lần nữa đứng ra giúp anh, Hoàng Hách cảm thấy hơi cảm động. Nếu là người bình thường, đối diện với cuộc tranh cãi giữa người bình thường và người có chức quyền, ai lại muốn đắc tội với người có chức quyền để đi giúp đỡ người dân bình thường chứ.

“Nghe thấy chưa, tôi không có ra tay đâu đấy!”, câu nói của Cốc vừa dứt, Hoàng Hách vội nói tiếp ngay: “Đám người này rốt cuộc bị sao thì tôi cũng không biết!”.

“Cậu...”, Sử Mẫn Siêu nhìn Cốc một cái, sau đó nói với ông lão bên cạnh: “Ông Liễu, cô gái này là nhân viên ở chỗ ông à?”.

Ông lão gật đầu nói: “Đúng vậy, Cốc là nhân viên của Dưỡng Hư Đường”.

Vừa nói, ông lão không để ý đến Sử Mẫn Siêu đang nhiệt tình nháy mắt với ông ấy, mà quay sang nói với Cốc: “Cốc à, Dưỡng Hư Đường chúng ta phải xứng đáng với bức hoành phi trên đầu này, có sao nói vậy, không lừa già dối trẻ”.

“Ông Liễu, những gì cháu nói đều là sự thật!”, Cốc nhìn thẳng vào ông lão, nói với giọng khẳng định.

“Được, ông tin cháu!”, ông Liễu gật đầu đồng ý, rồi quay đầu ra nói với Sử Mẫn Siêu: “Cục trưởng Sử, chuyện này là do người của cậu đã không đúng, thì đừng trách cậu thanh niên này nữa”.

“Nhưng ông Liễu, những người cấp dưới này của tôi thì tính sao?”, Sử Mẫn Siêu như thể rất nghe lời ông Liễu, nghe ông Liễu nói vậy, anh ta cũng không giận gì nữa.

“Cậu thanh niên, cậu giúp mấy người này giải huyệt đi”, ông Liễu dường như không muốn khiến Sử Mẫn Siêu khó xử, thế là lên tiếng hòa giải.

Ánh mắt Hoàng Hách lóe lên, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Ông Liễu này không đơn giản, thế mà lại nhìn ra mấy người này đã bị anh điểm huyệt.

“Ân oán nên gỡ bỏ, những người này cũng là làm việc theo mệnh lệnh. Hơn nữa, cậu cũng không bị tổn thất gì nhiều, thôi coi như tha cho bọn họ đi”, ông Liễu nói tiếp, trong giọng nói lại có cảm giác làm người khác mủi lòng, khiến Hoàng Hách tự nhiên lại có cảm giác nghe theo.

Đúng lúc này, chân khí trong cơ thể Hoàng Hách đột nhiên vận chuyển, “Trường Sinh Tiên Kinh” cũng tự vận chuyển, một luồng khí lạnh xộc lên não, lập tức khiến tinh thần Hoàng Hách trống rỗng.

“Thuật Nhiếp Tâm lợi hại quá, nếu không phải do mình đã tu luyện được “Trường Sinh Tiên Kinh”, e rằng sẽ bị ông lão này kiểm soát mất!”, Hoàng Hách tỉnh táo lại, trong lòng thầm kinh ngạc, ánh mắt nhìn ông lão lại trở nên đầy cảnh giác.

“Ơ”, thấy Hoàng Hách đột nhiên tỉnh ra khỏi Thuật Nhiếp Tâm của mình, ánh mắt ông Liễu lộ ra một vẻ kinh ngạc, không khỏi ơ lên một tiếng, sau đó cười ha ha: “Nhóc con, cậu khiến tôi ngạc nhiên đấy!”.

“Ông già, ông nham hiểm thật!”, Hoàng Hách cũng nói với giọng không hề khách sáo.

“Nham hiểm sao?”, giọng nói của ông Liễu tràn đầy ngạc nhiên: “Nếu không phải phát vừa rồi, sao tôi có thể nhìn lại cậu chứ, xem ra bây giờ cậu vẫn có chút cơ hội để tiểu thư có thể gửi gắm cả đời rồi, cậu nhóc, cố gắng nhé!”

Hoàng Hách sững sờ, cơn tức giận vừa rồi cũng giảm đi không ít. Từ lời nói của ông Liễu mà anh nghe thấy được một thiện ý, không giống với sự cảnh giác ban đầu, lúc này ánh mắt nhìn Hoàng Hách của ông Liễu đã không còn cảnh giác nữa, ngược lại còn tràn đầy tán thưởng và mong chờ.

“Rốt cuộc ông có ý gì vậy?”, Hoàng Hách nhìn chằm chằm vào ông Liễu, trên khuôn mặt vẫn tỏ vẻ không vui.

“Chuyện ở đây lát nữa hãy nói, cậu giải huyệt cho bọn họ trước đã”, giọng nói của ông Liễu thêm phần van nài, chứ không còn vẻ dĩ nhiên như lúc trước.

Hoàng Hách quay đầu lại, bực bội nói: “Không giải!”.

“Vậy được!”, ông Liễu cũng không tiếp tục cưỡng ép nữa, mà mỉm cười quay người đi thẳng đến chỗ ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi ở góc nãy giờ: “Lão già kia, xem đủ rồi chứ, còn không làm việc đi!”.

Ông lão đó nghe thấy tiếng gọi của ông Liễu, đành miễn cưỡng đứng dậy, sau đó loạng choạng đi về phía mọi người như thể say rượu và có thể ngã bất cứ lúc nào.

Nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt Hoàng Hách, lại dấy lên một cơn sóng lớn trong lòng anh.

“Thuật Thằn Lằn Leo Tường! Ông lão này đang đi theo bộ pháp của Thuật Thằn Lằn Leo Tường! Hơn nữa, nhìn bộ pháp của ông ấy nhẹ bẫng như nước chảy mây bay, rõ ràng đã tu luyện bộ pháp của Thuật Thằn Lằn Leo Tường này đến cực hạn rồi!”, trong lòng Hoàng Hách thầm thốt lên, trong mắt bất giác lộ ra ánh mắt cảnh giác.

Người này vì sao lại biết Thuật Thằn Lằn Leo Tường, lẽ nào người này có quan hệ với tên đầu trọc tối qua đến giết mình sao?

Dưỡng Hư Đường này, tuyệt đối không hề đơn giản!