Thần Y Xuất Chúng

Chương 102: “Hai ông, có gì cứ nói đi ạ!”



“Nhóc con, cậu lừa tôi!”, ông lão râu tóc bạc phơ tức giận hét lên!

“Ông ơi, cháu đâu có lừa ông”, Hoàng Hách nhìn ông lão với vẻ mặt vô tội, trong mắt ánh lên nụ cười.

“Chẳng phải cậu nói không được điểm huyệt Thiên Đột sao, vì sao huyệt đạo của bọn họ lại được giải rồi?”, ông lão lớn tiếng trách.

“Đúng thế, cháu đâu có nói linh tinh, huyệt Thiên Đột đúng là không được điểm mà!”, Hoàng Hách nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng mà ông ơi, ông cũng đâu có điểm huyệt Thiên Đột đâu!”.

“Chuyện này...”, ông lão cứng họng, đứng sững sờ ra đó.

“Ông tốt bụng thật đó!”, Hoàng Hách khâm phục nói: “Tuy miệng ông nói điểm huyệt Thiên Đột, nhưng thực ra lại điểm huyệt Khí Hợp cách huyệt Thiên Đột chưa đến nửa đốt ngón tay, chứng tỏ ông không hề muốn làm tổn hại đến tính mạng họ”.

Ánh mắt ông lão nhìn vào Hoàng Hách, một lúc không rời đi. Một lúc sau, ông ấy mới thở dài một cái: “Được lắm, nhóc con thế mà lại hoàn toàn biết được tính của lão già tôi đây, cậu được lắm!”.

“Đó là vì cháu biết, là một bác sĩ sẽ vô cùng coi trọng mạng sống, tuyệt đối sẽ không vô cớ làm những việc tổn hại đến tính mạng!”, Hoàng Hách trịnh trọng nói.

“Câu nói coi trọng mạng sống rất hay!”, ông lão vỗ tay cười to: “Nghe giọng nói của cậu, cậu cũng là một bác sĩ sao!”.

“Ông già kia, Hoàng Hách nổi tiếng hơn bác sĩ chân đất như ông nhiều đó!”, lúc này, ông Liễu cười ha ha xen ngang: “Ông đi xem đi, giờ trên tivi báo chí đều đăng toàn những bài về Hoàng Hách đấy!”.

Vừa nói, ông Liễu kể đại khái về những sự tích mấy ngày hôm nay của Hoàng Hách một lượt. Ông lão tóc bạc không khỏi gật đầu, càng thêm tán thưởng Hoàng Hách: “Một bác sĩ tốt hay xấu không phải nằm ở y thuật có tinh thông hay không, mà là nằm ở y đức! Hoàng Hách, cậu làm tốt lắm!”.

Hoàng Hách cũng nói khách sáo vài câu, cứ như vậy, hai người già và một thanh niên trẻ cứ thế tán chuyện rất lâu, trông vô cùng hợp nhau.

Thấy cảnh tượng này, Sử Mẫn Siêu cũng biết điều, đưa đám người của Cục quản lý dược rời khỏi đó, Dưỡng Hư Đường lại trở về vẻ yên bình vốn có.

Còn Hoàng Hách, được hai ông lão mời đến sảnh sau của Dưỡng Hư Đường. Hoàng Hách nhìn bộ dạng của hai ông lão này, dường như có chuyện gì muốn thương lượng với mình vậy.

Sảnh sau của Dưỡng Hư Đường, trang trí theo phong cách cổ xưa và rất sạch sẽ, nếu không phải còn có mấy đồ điện hiện đại, Hoàng Hách thậm chí còn tưởng mình đã xuyên không đến thời kỳ cổ đại nữa.

“Hai ông, có gì cứ nói đi ạ!”, Hoàng Hách hít sâu một hơi, chủ động hỏi.

Hai ông lão nhìn nhau, trên khuôn mặt lóe lên vẻ do dự, như thể đang phải đưa ra lựa chọn vậy.

Hoàng Hách im lặng chờ đợi, hai ông lão này càng như vậy, càng chứng tỏ chuyện này không hề đơn giản. Chỉ là trong lòng anh có một thắc mắc, anh và hai ông lão này mới quen nhau được một lúc, bọn họ có chuyện lớn gì cần thương lượng với anh chứ.

Một lúc lâu sau, vẫn là ông Liễu lên tiếng trước: “Hoàng Hách, nói thật thì, chuyện này theo lý mà nói hai ông già chúng tôi không nên xen vào mới đúng, nhưng vì Vi Nhi, chúng tôi vẫn phải buông cái thể diện này xuống để thương lượng với cậu”.

Hoàng Hách nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ: “Ông Liễu, ông Trương, chuyện này liên quan đến Vi Nhi sao?”.

Vừa nói, trong đầu Hoàng Hách chợt hiện lên một bóng dáng xinh xắn đáng yêu.

“Đúng thế, Hoàng Hách, cậu có thể rời khỏi Vi Nhi không?”, ông Liễu lại lưỡng lự một lúc, trầm giọng nói.

“Sao thế?”, Hoàng Hách nhíu mày, khuôn mặt tỏ vẻ thắc mắc.

“Ý của tôi là, cậu có thể đừng nảy sinh tình cảm với Vi Nhi không?”, ông Liễu lắp ba lắp bắp nói: “Tuy là Vi Nhi dường như đã mê cậu đắm đuối rồi”.

Không biết vì sao, khi nghe ông Liễu nói vậy, trong lòng Hoàng Hách lại trào dâng cảm giác thất vọng. Nhưng, anh vẫn cố mỉm cười: “Ông Liễu, Vi Nhi vẫn chưa hiểu chuyện, rõ ràng không hiểu tình yêu là gì. Cảm xúc đó chờ thời gian nữa sẽ hết thôi. Hơn nữa cháu và Vi Nhi cũng chỉ mới quen, nếu thật sự nói đến tình cảm, thì cũng phải từ từ bồi dưỡng mới có chứ!”.

“Hoàng Hách, không phải là hai ông già tôi không đồng ý chuyện cậu và Vi Nhi. Với thủ đoạn của cậu, đã đủ tư cách để theo đuổi Vi Nhi rồi. Nhưng Vi Nhi trong nửa năm nay tuyệt đối không được yêu đương!”.

Ngập ngừng một lúc, ông Liễu dường như nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt Hoàng Hách, nên chậm rãi nói: “Hoàng Hách, Vi Nhi còn chưa đủ tuổi để hiểu được hoàn cảnh của bản thân, nhưng hai ông già chúng tôi nhìn Vi Nhi lớn lên từ bé, nhưng không thể để Vi Nhi làm bừa được. Nếu cậu và Vi Nhi yêu nhau thật, Vi Nhi đương nhiên sẽ không bị sao cả, nhưng cậu lại sẽ gặp tai họa chết người!”.

Ánh mắt Hoàng Hách hơi động, đột nhiên trở nên sắc lẹm.

“Hoàng Hách, cậu nhìn hai ông già chúng tôi thấy sao?”, ông Liễu cười gượng nói.

“Thâm sâu khó đoán, cháu bây giờ e là khó mà thoát được một chiêu của hai người!”, Hoàng Hách trầm giọng nói, không phải anh khiêm tốn, mà anh có thể cảm nhận rõ luồng khí thế trên người hai ông lão này, đứng trước mặt hai ông lão này, Hoàng Hách thậm chí có cảm giác anh như trở thành con giun con dế vậy.

“Không giấu gì cậu, chúng tôi đã đến cảnh giới tông sư rồi!”, ông Liễu đột nhiên mở bàn tay ra, chỉ thấy trên bàn tay ông ấy, một khối khí đang từ từ ngưng tụ.

Tuy khối khí không có màu, nhưng Hoàng Hách thông qua sự công hưởng của chân khí trong cơ thể anh, lại có thể cảm nhận rõ được kích thước và hình dáng của khối khí đó.

Trong cảm nhận của Hoàng Hách, khối khí trong tay ông Liễu đột nhiên biến thành hình dáng một chú chim đang vỗ cánh.

“Chân khí đã đến giai đoạn cao cấp của ngự khí!”, thấy vậy, trong mắt Hoàng Hách không khỏi lộ ra vẻ kỳ lạ.