Thần Y Xuất Chúng

Chương 106: Tôi cũng có chút quà tặng cậu



Hoàng Hách có thể đưa ra ý kiến góp vốn vào Dưỡng Hư Đường, chắc chắn cũng sẽ nghĩ ra được tình huống này, nhưng anh vẫn cho Dưỡng Hư Đường 30% Cường Thân Thang, đủ thấy Hoàng Hách ưu đãi hai người bọn họ. Có lẽ một nguyên nhân khác trong đó là vì Liễu Vi Nhi.

Cảm thán một hơi, ông Liễu nhìn Hoàng Hách đầy cảm kích: “Hoàng Hách, nếu cậu đã hào phóng với chúng tôi như vậy thì chúng tôi cũng không thể nhỏ mọn, thế này đi, chúng tôi nhận 30% Cường Thân Thang, dược liệu cậu cần để điều chế Cường Thân Thang vẫn do Dưỡng Hư Đường chúng tôi cung cấp không hạn chế. Không những vậy, sau này cậu cần dược liệu gì, dù Dưỡng Hư Đường chúng tôi không có, chúng tôi cũng sẽ cố nghĩ cách tìm giúp cậu”.

“Thế rất tốt”, mắt Hoàng Hách sáng lên, không kiềm được mừng ra mặt. Anh hào phóng như vậy cũng có mục đích của mình. Mặc dù Cường Thân Thang cực kỳ có ích với Hoàng Hách ở giai đoạn này, nhưng một khi thực lực của anh tăng lên thì hiệu quả của Cường Thân Thang cũng sẽ không ngừng giảm đi, Hoàng Hách sẽ cần điều chế phương thuốc tắm cao cấp hơn. Lúc đó tìm kiếm dược liệu cần thiết cho thuốc tắm lại trở thành một vấn đề khó. Dưỡng Hư Đường kinh doanh dược liệu, nguồn dược liệu rộng lớn, để họ giúp tìm kiếm chắc chắn làm ít được nhiều. Có mối quan hệ tạo được nhờ Cường Thân Thang, Hoàng Hách còn phải sợ Dưỡng Hư Đường không giúp chắc?

Nhưng lúc này, ông Trương lại đột nhiên nói: “Hoàng Hách, Cường Thân Thang này quý như vậy, chúng tôi phải để giá thế nào?”.

“Đúng vậy, trong giang hồ chưa từng xuất hiện bất kỳ thuốc tắm nào có thể tăng cường kinh mạch, nếu giá thấp thì không thể hiện được giá trị của Cường Thân Thang, nhưng giá cao thì tôi sợ…”, ông Liễu cũng phụ họa.

Song Hoàng Hách lại mỉm cười khe khẽ, trong nụ cười rõ ràng có sự tự tin vô cùng cao.

“Giá thì cứ đặt ở mức 50 triệu một bát đi. Lượng một bát đủ để pha được một thùng nước thuốc tắm rồi”, Hoàng Hách nói, bỗng chốc khiến con ngươi hai ông lão kinh ngạc đến mức lồi cả ra.

“Năm… năm mươi triệu”, hai người nhận ra mình sắp líu cả lưỡi: “Hoàng Hách, giá này có phải đáng sợ quá không? Năm mươi triệu không phải là một con số nhỏ đâu”.

Hoàng Hách lắc đầu hỏi: “Hai ông, ông nói những gia tộc võ lâm của Hoàng Hách có tiền không?”.

“Đấy là đương nhiên, Hoa Hạ năm nghìn năm, thế gia võ lâm kế thừa và phát huy nhiều như lông trâu, mặc dù đa phần đã ẩn dật, nhưng nếu xét về tiền thì đều vô cùng giàu có”, ông Liễu không hề do dự nói.

“Vậy thì không có vấn đề gì rồi”, Hoàng Hách nói với vẻ mặt tươi cười.

“Nhưng mà, có người bỏ 50 triệu để mua một bát nước thuốc thật sao?”, ông Liễu vẫn hơi không dám tin, đờ đẫn nói.

Hoàng Hách mỉm cười rất chắc chắn: “Yên tâm đi, thấy được tác dụng của Cường Thân Thang rồi thì những thế gia võ lâm kia chắc chắn sẽ đổ xô mua”.

“Hi vọng là vậy”, hai ông lão nhìn nhau, không lên tiếng khuyên Hoàng Hách nữa. Nhưng từ tận đáy lòng, họ vẫn không tự tin lắm với cái giá 50 triệu này.

Lại lần nữa bàn bạc một vài chi tiết về việc hợp tác, Hoàng Hách và ông Liễu ký hợp đồng, đến đây, đã đi đến hợp tác.

Ký hợp đồng xong, Hoàng Hách nửa đùa nửa thật cười nói với ông Liễu và ông Trương: “Các ông ký hợp đồng dứt khoát vậy, không sợ Cường Thân Thang của cháu chỉ là lừa đảo sao?”.

Ông Liễu cười ha hả: “Dù sao thì với tình hình hiện tại, dù là lừa thì có gì không tốt với Dưỡng Hư Đường của tôi chứ? Cùng lắm thì trả thêm lương cho mấy nhân viên thôi”.

“Đương nhiên, nếu là do Dưỡng Hư Đường thu mua Cường Thân Thang của cậu thì bọn tôi sẽ đích thân kiểm hàng trước”, ông Liễu cười ha ha: “Hơn nữa, tôi tin nhân phẩm của cậu”.

“Hoàng Hách, lần này cậu hào phóng với hai ông lão bọn tôi vậy, tôi cũng có chút quà tặng cậu”, ông Trương đột nhiên nói.

Ánh mắt Hoàng Hách lay động, trong lòng hơi mong chờ. Một món đồ do tông sư tặng, chắc chắn sẽ không quá đơn giản.

Chỉ thấy ông Trương xoay người ra khỏi phòng, cũng không biết là đi làm gì. Mấy phút sau, ông Trương lại đi vào, lần này, trong tay ông ấy đang đỡ một chiếc hộp gỗ phong cách cổ xưa.

Nhìn chiếc hộp này, trong mắt ông Trương lộ ra vẻ không nỡ, nhưng sau đó, sự luyến tiếc này bị ông ấy giấu đi, mở hộp ra với vẻ mặt trịnh trọng.

Sau khi mở hộp ra, một miếng da thú phong cách cực kỳ cổ xưa xuất hiện trước mặt Hoàng Hách. Cả miếng da thú màu vàng đất, trông có vẻ rất cũ kỹ, vừa nhìn đã biết là một món đồ có tuổi, cực kỳ xa xưa.

“Hoàng Hách, miếng da thú này là tôi có được từ một ngôi mộ cổ lúc tôi còn trẻ, có được miếng da thú này đã gần 70 năm, tôi cũng không phá giải được bí mật trên miếng da thú, ông lão tôi đây cũng bước nửa chân vào quan tài rồi, chẳng biết ngày nào sẽ vào quan tài, miếng da thú này để ở bên người cũng không có ích gì, chi bằng tặng cho cậu vậy”.

Nói rồi ông Trương cầm miếng da thú lên, tùy tiện ném về phía Hoàng Hách.

Hoàng Hách vươn tay đỡ lấy miếng da thú trong tay, da thú rơi vào tay mềm mại, năm tháng không hề khiến nó có bất kỳ dấu vết lão hóa nào.

Mở da thú ra, nhìn vào da thú, ánh mắt tò mò của Hoàng Hách bỗng chốc sửng sốt. Chỉ thấy trên miếng da thú này không ngờ chẳng có cái gì, nhìn vào chỉ là một miếng da thú bình thường.

“Lúc có được miếng da thú này, nó được đặt trên một chiếc bàn đá, từ văn tự khắc trên bàn đá, tôi đoán trong miếng da thú này chắc chắn ẩn giấu một loại võ công mạnh mẽ. Chỉ có điều bao nhiêu năm qua, tôi dùng hết cách cũng vẫn không phá giải được bí mật trong nó”, ông Trương thấy mắt Hoàng Hách lộ vẻ khó hiểu thì ngay lập tức giải thích.